Đi về phía tây, là sân của phụ thân, nhưng người đó, thật sự có thể gọi là phụ thân sao? Ông ta đã sáu năm không đến thăm di nương và nàng.
Đi về phía đông, là sân của Liễu bá nương, người chưởng quản việc nhà trong phủ. Nhưng những năm qua, Liễu bá nương vì muốn lấy lòng Nhị tỷ tỷ, cũng ngày ngày chèn ép nàng và di nương.
Còn có thể tìm ai nữa?
Ngay cả người phụ thân đã nhiều năm không hỏi han đến nàng và di nương, hay là Liễu bá nương ngày ngày chèn ép hai mẹ con, so với những người khác trong phủ, vậy mà lại được xem là những người ‘hòa nhã’ với nàng rồi.
Vành mắt Khương Hoạ bỗng đỏ lên, dường như bao tủi hờn của mười mấy năm qua, vào giây phút này bỗng chốc vỡ òa. Khương phủ rộng lớn như vậy, sao nàng, sao nàng lại không tìm được một người nào có thể giúp mình.
Còn có thể tìm ai nữa?
Còn ai…
Nàng hoảng hốt nhìn quanh, bỗng như nghĩ ra điều gì đó, trong ánh mắt lo lắng của Hiểu Xuân, vội chạy về phía sương phòng ở hướng nam.
Sương phòng phía nam là nơi ở của khách quý trong Khương phủ, một trong số đó, là nơi ở của vị Thừa tướng trẻ tuổi nhất đương triều – Tạ Dục Vãn.
Hắn là bằng hữu đồng môn của huynh trưởng, sau khi tân hoàng lên ngôi, hắn được phong làm Thừa tướng, được đặc cách cho nghỉ ba tháng. Phủ Thừa tướng vẫn đang trong quá trình tu sửa, nên hắn tạm thời ở nhờ trong Khương phủ.
Vừa hay phu tử của học đường trong Khương gia về quê, huynh trưởng năn nỉ mãi, Tạ Dục Vãn mới nhận lời tạm thay chức vị phu tử.
Lần trước di nương bệnh nặng, nàng đã cầu xin khắp nơi trong phủ mà không tìm được đại phu. Cuối cùng còn nước còn tát, nàng cầu đến trước cửa phòng Tạ Dục Vãn. Hắn biết chuyện, lập tức cho đại phu bên người đến khám bệnh, cứu sống di nương.
Ý nghĩ này tuy rất hoang đường, rất đường đột, rất không hợp lễ nghi, nhưng lúc này Khương Hoạ đã không nghĩ được nhiều như vậy nữa. Thi thể của di nương vẫn còn nằm trên giường, trì hoãn thêm một ngày, xương cốt của bà sẽ phải chịu thêm một phần giày vò.
Là nàng vô dụng, nếu, nếu nàng có chí tiến thủ hơn một chút, nếu nàng được tổ mẫu và phụ thân yêu thương hơn một chút, nếu hôn sự kia của nàng không bị từ hôn, ít nhất nàng… ít nhất nàng có thể để di nương được chôn cất như một người bình thường.
Dừng lại trước sương phòng, Khương Hoạ cũng không màng đến vẻ hoảng loạn của mình, tiến lên một bước. Nàng co ngón tay lại, hoảng hốt gõ cửa.
Khoảnh khắc nhìn thấy không có ai canh giữ trước cửa, nàng mới nhớ ra, mấy ngày nay học đường nghỉ, chính là vì Tạ Dục Vãn có việc ra ngoài.
Bây giờ mới qua hai ngày, liệu hắn đã về chưa?
Ngay lúc nàng đang hoảng loạn suy nghĩ, cửa đột nhiên mở ra, người bước ra là một nha hoàn xa lạ.
Nha hoàn nhìn nàng, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt: "Công tử nhà ta mấy ngày nay không có trong phủ, tiểu thư nếu có việc, mấy ngày nữa hãy đến."
Nói xong, cửa "rầm" một tiếng đóng lại ngay trước mặt nàng.
Mi mắt Khương Hoạ run lên một cái, những lời định nói một câu cũng chưa kịp thốt ra.
Trái tim vốn đã thấm đẫm bi thương, giữa cơn gió lạnh lẽo của tháng ba, bắt đầu ngưng tụ thành sương lạnh. Thực ra nàng không hề nghĩ Tạ Dục Vãn nhất định phải giúp mình, nàng chỉ là, chỉ là đang nghĩ.
Vì sao cả đời nàng và di nương, lại phải sống một cách bi ai đến vậy.
Vào lúc thế này, phản ứng đầu tiên của nàng lại là đi cầu xin, vậy mà không phải là phụ thân, không phải là đích huynh, không phải là đích tỷ, không phải là bá nương, mà chỉ là một người xa lạ chỉ mới gặp qua vài lần ở học đường.
Cứ như thể, trong lòng nàng đã biết rõ.
Một người xa lạ như Tạ Dục Vãn, những việc hắn làm, sẽ còn tốt hơn rất nhiều so với những người vốn có quan hệ huyết thống kia.
Nhưng nàng vẫn phải đi, nàng là một tiểu thư chưa xuất giá, dưới tay chỉ có một nha hoàn ngây ngô hoàn toàn không thể lo liệu ổn thỏa việc mai táng cho di nương.
Lúc sinh thời di nương đã bị đối xử vô cùng hà khắc, nàng không muốn, sau khi di nương chết đi, ngay cả một tang lễ đơn sơ cũng không có.
Khương Hoạ đi về phía tây, hôm nay là ngày nghỉ, phụ thân hẳn là đang ở trong phủ. Khi run rẩy gõ cửa sân của phụ thân, vừa mở cửa, thị vệ liền ngăn nàng lại: "Đại nhân hôm nay có việc quan trọng, tiểu thư hay là ngày mai lại đến."