Chương 18

Chương 18
Trước Sau
Trong mười ngày này, bằng chứng Tam hoàng tử phản quốc đã được trình lên triều đình, trong bằng chứng cho thấy Tam hoàng tử đã cấu kết với các tiểu tộc xung quanh, ký kết các hiệp ước bất bình đẳng, để các tiểu tộc xung quanh giúp hắn ta lên ngôi.

Cả triều đình xôn xao, thiên tử nổi giận, ho khan, sắc mặt xanh mét tống Tam hoàng tử vào đại lao.

Sau đó, Đại hoàng tử vốn bị giam cầm trong phế cung vì chuyện của nhà mẹ đẻ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của các đại thần trong triều, bắt đầu được thiên tử trọng dụng.

Tất cả những thay đổi làm thay đổi cục diện thiên hạ này chỉ xảy ra trong vòng mười ngày Tạ Dục Vãn nằm dưỡng thương, nhưng Khương Hoạ biết, Tam hoàng tử vào tù, Đại hoàng tử ra khỏi phế cung, đều không thể không liên quan đến Tạ Dục Vãn.

Suy cho cùng, nàng đã từng nhìn thấy Đại hoàng tử cải trang trong phủ một lần.

Ba tháng sau, thiên tử băng hà, Đại hoàng tử trở thành tân thiên tử.

Nhưng điều này, cũng không có quan hệ gì với nàng.

Khương Hoạ vùi đầu vào lòng Tạ Dục Vãn, hai tay ôm chặt hắn. Nàng không quan tâm, ai nắm quyền, ai xưng đế, chỉ cần Tạ Dục Vãn khỏe mạnh, nàng không quan tâm gì cả.

Nàng nghĩ, nếu di nương nhìn thấy mọi chuyện ngày hôm nay, hẳn sẽ rất vui mừng.

Nàng đã từng vì cuộc đời đau khổ của di nương, cảm thấy hôn nhân chẳng qua chỉ là một âm mưu vắt kiệt linh hồn và ý chí, còn tình yêu lại càng là thứ hư vô mờ mịt.

Nhưng, Tạ Dục Vãn đã nói với nàng, không phải như vậy.

Hắn không chê bai tất cả mọi thứ của nàng, xuất thân không tương xứng của nàng, thủ đoạn báo thù của nàng, cuộc đời không biết gì của nàng.

Ngược lại, hắn đã dạy cho nàng tất cả những gì mà trước đây nàng xa lạ với thế gian này.

Hắn đã cho nàng một tình yêu chân thành đến vậy.

...

Thành hôn năm thứ tám, tháng thứ chín, ngày thứ mười ba.

Người mang thư trong tộc dẫn theo một cô nương nhỏ bé gầy gò mặc áo trắng, đến bái kiến nàng.

Cô nương co rúm người sau lưng người trong tộc mang thư, bị người trong tộc thúc giục hành lễ với nàng. Nhưng cô nương vô cùng hoảng loạn, tay run rẩy hồi lâu, mới hành lễ một cách cực kỳ không đoan trang.

Đợi cô nương hành lễ xong, người trong tộc mang thư vội vàng quỳ xuống: "Phu nhân nhân từ, cô nương này tên là Tạ Ngư Uyển. Cha mẹ vốn là đi về phía nam buôn bán, chỉ là không may trên đường về nhà gặp phải bọn cướp hung hãn, cả nhà, ngoài cô nương này ra, tất cả đều bị bọn cướp đó tàn sát, trưởng lão trong tộc thấy cô nương thực sự đáng thương, cả nhà lại bị bọn cướp tàn sát sạch sẽ, không có ai để nương tựa, nên muốn sắp xếp cho cô nương một chỗ ở."

Nói xong, Tạ Ngư Uyển cũng bị người trong tộc mang thư kéo quỳ xuống.

Khương Hoạ nhìn về phía cô nương, chỉ thấy ngay cả đầu ngón tay nàng ta cũng đang run rẩy, mở miệng là lắp bắp, bắt chước người trong tộc đó: "Phu nhân nhân từ, Ngư Uyển, Ngư Uyển… Đa tạ phu nhân."

Một câu nói dường như đã dùng hết tất cả sức lực của nàng ta, Khương Hoạ nhìn gương mặt non nớt kia, nhìn đầu ngón tay run rẩy và đôi mắt hoảng hốt của nàng ta, đột nhiên nghĩ đến di nương đã mất sớm.

Năm đó, gia đình ngoại tổ phụ bị sơn tặc tàn sát, chỉ còn lại di nương một mình côi cút. Di nương bị buộc phải từ Giang Nam đến Trường An, nương nhờ Khương gia, sống nhờ nhà người khác, lúc đó, di nương cũng ở trong hoàn cảnh như vậy sao?

Khương Hoạ sững sờ một lúc, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, vẻ dịu dàng trong mắt, dường như chưa từng thay đổi. Nàng liếc nhìn Quất Đường, ra hiệu cho Quất Đường đỡ người dậy.

Dù người trong tộc đưa cô nương này đến với mục đích gì, quỳ như vậy, không hợp quy củ.

Quất Đường hừ lạnh một tiếng, tiến lên đỡ Tạ Ngư Uyển dậy. Trong lòng không khỏi mỉa mai, còn có thể làm gì nữa, tâm tư của những lão già trong tộc đó, rõ như ban ngày.

Một nữ tử trẻ tuổi trong sạch, dung mạo tuyệt vời như vậy cố tình sai người đưa vào phủ, không phải là thấy nương tử nhiều năm không có con, muốn nạp thiếp cho công tử sao?

Ta nhổ vào, một đám người thật ghê tởm.

Ngày thường gửi đến những người đó, thì thôi đi. Hôm nay lại cố tình gửi đến một người có gia thế như vậy. Không phải là nắm chắc nương tử vì chuyện của Quý di nương nên không nỡ từ chối. Rõ ràng biết đây là chuyện đau lòng của nương tử, những người này còn lấy chuyện này ra làm trò, đợi nàng ta rảnh rỗi hơn, nhất định sẽ kiện đến chỗ công tử.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Nguyễn Trang

    Nguyễn Trang

    Tác giả viết chắc tay. Có điều khi hai con hến ở dí nhau..ta nói đọc mà cảm nhận được cái không khí luôn

    3 ngày trước
  • Namnam

    Namnam

    Hay

    4 ngày trước
  • Thiên Tư Lăng

    Thiên Tư Lăng

    Truyện hay lắm nha mn

    1 tuần trước
  • diệp trần

    diệp trần

    Truyện được viết khá lôi cuốn!

    1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    chương 269: khi 2 con hến gặp nhau, chẳng lẽ drop truyện vì quỷ này. tức

    1 tuần trước
    • GrooGroo

      GrooGroo

      Haha lúc edit t cũng nghĩ giống bạn, hai người nch với nhau 1 câu là truyện này thành đoản văn liền :))) Đỡ tốn nước mắt độc giả

      1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    Chương 156. Phải chi đây là đoản văn. Câu chuyện kết thúc ở đoạn vừa đến Giang Nam xong cưới xong nu9 hạnh phúc suốt đời thì tốt biết mấy

    2 tuần trước
  • Tieu An

    Tieu An

    Phần đầu hơi nặng nề nhưng truyện cuốn

    2 tuần trước
  • Ngabui

    Ngabui

    Hay lắm

    3 tuần trước
  • Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Mới đọc mấy chương đầu mà phải công nhận tác giả khắc họa tâm lý nhân vật rất chắc tay

    3 tuần trước
  • Hao Pham

    Hao Pham

    Truyện hay nhẹ nhàng sâu lắng

    3 tuần trước