Chương 59

Chương 59
Trước Sau
Thấy Quất Đường ra tay ngày càng khoa trương, đồ trang sức do vua ban cứ thế chất lên người nàng, nàng chớp mắt: "Quất Đường, ta chỉ đi gặp Khương Ngọc Oánh thôi."

Tay Quất Đường không dừng lại, nói nhỏ: "Chính vì đi gặp nàng ta, mới phải trang điểm như vậy, lần trước nàng ta thuận tay lấy đi một cây trâm ngọc của nương tử, ngày hôm sau liền mang đi cầm đồ. Cây trâm quý giá như vậy mà chỉ đổi được năm trăm lượng. Ta muốn xem hôm nay, nàng ta còn có thể thuận tay lấy đi thứ gì trên người nương tử nữa."

Sau đó, Khương Hoạ nghe thấy nàng ta khẽ lẩm bẩm: "Toàn là đồ vua ban, lấy đi rồi thì ra quan phủ gặp."

Tuy nói là vậy, đợi trang điểm xong, Khương Hoạ vẫn lén tháo xuống mấy cây trâm.

Quá khoa trương rồi.

Nàng lại chẳng phải là một con công.

Đến giữa trưa, nàng ra ngoài, vừa bước lên xe ngựa, trời đột nhiên đổ mưa. Quất Đường vội vàng che ô cho nàng, phu xe vén rèm xe lên cho nàng, trong lúc vội vã, nàng dường như nhìn thấy ở phía xa, một bóng người áo xanh đang cầm ô, đứng một mình.

Hình như là phu quân.

Nhưng khi nàng lên xe ngựa nhìn kỹ lại, thì chẳng thấy đâu nữa.

"Tí tách."

"Tí tách."

Mưa gõ vào thành xe ngựa, tiếng vang rất lớn.

Quất Đường khẽ phàn nàn về thời tiết, rồi lại nói sau khi trở về nhất định phải ăn sủi cảo, còn bảo sẽ để nàng nếm thử món sủi cảo do chính tay mình làm.

Nàng vừa đáp lời, vừa nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ.

Những người bán hàng rong vội vã, những người đi đường tìm chỗ trú mưa, những chiếc xe ngựa thỉnh thoảng lướt qua nhau…

Nhiều năm sau này, nàng cũng sẽ nghĩ, có phải ông trời, cũng không muốn nàng đến buổi hẹn này, nên mới trút xuống một trận mưa như trút nước.

Nhưng nàng của lúc này, chỉ buông rèm xe xuống, nhắm mắt lại.

Nàng đếm lại tất cả những chuyện đã xảy ra ở Khương phủ, cũng không nghĩ ra được, ai sẽ là kẻ đã hại chết di nương.

Suy cho cùng, ở Khương phủ, nàng và di nương cũng chỉ như những con kiến hôi.

Ai sẽ quan tâm đến sự sống chết của một con kiến hôi chứ.

"Nương tử, đến nơi rồi ạ." Quất Đường khẽ nói.

Khương Hoạ ngước mắt, đáp một tiếng. Mưa vẫn rất lớn, Quất Đường xuống xe ngựa, chiếc ô vừa bung ra, đã lập tức bị gió thổi cong.

Phu xe dừng xe ngựa bên cạnh tửu lầu, cẩn thận vén rèm lên.

"Phu nhân, đã đến nơi rồi ạ."

Quất Đường đưa chiếc ô đã bung cho phu xe, tiến lên một bước, đỡ Khương Hoạ xuống.

Gió rất lớn, váy áo của Khương Hoạ, không thể tránh khỏi bị dính mưa. Quất Đường ngồi xổm xuống, định xem xét, liền bị Khương Hoạ giữ lại: "Chỉ là một bộ váy áo thôi mà."

Quất Đường cũng không cố chấp nữa, sợ Khương Hoạ bị lạnh, trong tay lại cầm thêm một chiếc áo choàng.

Chưởng quỹ của tửu lầu vội vàng ra đón: "Phu nhân mời đi lối này, phòng riêng ở trên lầu hai ạ."

Bọn họ đi lối nhỏ, không gây ra chú ý gì, Hàn Thiền lặng lẽ ẩn mình trong đám đông. Khi Quất Đường đối mặt với hắn, liền nhìn thấy gương mặt lạnh như tiền kia, khựng lại một chút.

Nàng ta mấp máy môi, khẽ nói gì đó.

Khương Hoạ nhìn theo ánh mắt của Quất Đường, nhưng chỉ thấy một đám đông hỗn loạn, có người bán hàng rong, có người đi đường, phần lớn là vào đây để trú mưa.

Nàng không nhìn nữa, mặc cho chưởng quỹ dẫn đường, đi đến phòng riêng trên lầu hai.

Chưởng quỹ đẩy cửa cho nàng, không ngoài dự đoán, không một bóng người.

Nàng không có biểu cảm gì mà ngồi xuống, Quất Đường rót cho nàng một tách trà, ngón tay nàng đặt lên thành tách, nhưng không uống.

Mãi đến nửa canh giờ sau, Khương Ngọc Oánh mới đủng đỉnh đến.

Nàng ta mặc một bộ váy màu đỏ như hỉ phục, rực rỡ tựa như đóa hoa mùa hạ đón nắng gắt.

"Tỷ tỷ đến muộn, ngươi đừng trách."

Khương Hoạ lặng lẽ nhìn nàng ta.

Nhị tỷ tỷ của nàng, thật đúng là… kiêu ngạo như ngày nào. Bên ngoài mưa lớn như vậy, mà váy áo của nàng ta lại hoàn toàn khô ráo, đây đâu phải là đến muộn, e là đã đến sớm không biết bao nhiêu canh giờ rồi.

Ấy vậy mà, lại cố tình bắt nàng phải đợi.

Đến cả việc thay một bộ váy áo cho phù hợp với lời nói, cũng không muốn.

Khương Ngọc Oánh cười dịu dàng nhìn nàng: "Hôm nay ngươi đến gặp ta, chắc chắn đã suy nghĩ kỹ rồi, vậy thì tốt… "

Còn chưa nói xong, nàng ta đột nhiên trợn to mắt, ngã ngửa ra sau.

Phía sau nàng ta, Hàn Thiền thu tay lại, gương mặt lạnh như tiền không chút biểu cảm.

Quất Đường bị biến cố đột ngột này dọa sợ, nhìn sang nương tử bên cạnh.

Khương Hoạ yên lặng uống trà.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Nguyễn Trang

    Nguyễn Trang

    Tác giả viết chắc tay. Có điều khi hai con hến ở dí nhau..ta nói đọc mà cảm nhận được cái không khí luôn

    3 ngày trước
  • Namnam

    Namnam

    Hay

    4 ngày trước
  • Thiên Tư Lăng

    Thiên Tư Lăng

    Truyện hay lắm nha mn

    1 tuần trước
  • diệp trần

    diệp trần

    Truyện được viết khá lôi cuốn!

    1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    chương 269: khi 2 con hến gặp nhau, chẳng lẽ drop truyện vì quỷ này. tức

    1 tuần trước
    • GrooGroo

      GrooGroo

      Haha lúc edit t cũng nghĩ giống bạn, hai người nch với nhau 1 câu là truyện này thành đoản văn liền :))) Đỡ tốn nước mắt độc giả

      1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    Chương 156. Phải chi đây là đoản văn. Câu chuyện kết thúc ở đoạn vừa đến Giang Nam xong cưới xong nu9 hạnh phúc suốt đời thì tốt biết mấy

    2 tuần trước
  • Tieu An

    Tieu An

    Phần đầu hơi nặng nề nhưng truyện cuốn

    2 tuần trước
  • Ngabui

    Ngabui

    Hay lắm

    3 tuần trước
  • Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Mới đọc mấy chương đầu mà phải công nhận tác giả khắc họa tâm lý nhân vật rất chắc tay

    3 tuần trước
  • Hao Pham

    Hao Pham

    Truyện hay nhẹ nhàng sâu lắng

    3 tuần trước