Chương 35

Chương 35
Trước Sau
Chưa kịp để nàng suy nghĩ nhiều, nam nhân vừa rời đi đã trở về.

Hắn nhìn người vẫn đang giữ nguyên tư thế ngồi trước khi hắn đi, cũng không quá ngạc nhiên, chỉ dịu dàng nói: "Không ngủ được sao?"

Thực ra không phải.

Nhưng Khương Hoạ lại gật đầu.

Tất cả những gì xảy ra hôm nay, so với sự cãi vã lạnh lùng mấy ngày trước, giống như một giấc mơ ngắn ngủi. Nàng có chút... không nỡ.

Nàng rất ít khi mơ thấy phu quân.

Hôm nay hắn dường như dịu dàng lạ thường.

Tạ Dục Vãn cũng không nói thêm lời nào bảo Khương Hoạ nghỉ ngơi, chỉ tiến lên, đặt một chiếc đệm mềm sau lưng Khương Hoạ, rồi điều chỉnh cho nàng một tư thế thoải mái.

Làm xong tất cả, hắn lấy một cuốn sách, ngồi bên giường, đón lấy ánh trăng chiếu vào từ khung cửa sổ hé mở, khẽ đọc lên.

Là sợ nàng buồn chán, nên đọc cho nàng nghe.

Trước đây, khi nàng bị bệnh, hắn cũng thường làm vậy.

Khương Hoạ sững sờ, lặng lẽ nhìn hắn.

Mãi cho đến khi dần buồn ngủ, trước khi nàng ngủ thiếp đi, hắn nhẹ bước tiến lên ôm nàng vào lòng, sau đó khi ý thức nàng mơ hồ, đôi bàn tay thon dài, lạnh lẽo thường ngày của hắn nhẹ nhàng vuốt ve mi mắt nàng.

Nàng không nhìn rõ ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy như một hồ nước sâu thẳm.

...

Ngày hôm sau.

Khi Khương Hoạ tỉnh lại, nàng theo phản xạ nhìn sang bên cạnh.

Thấy một khoảng trống lạnh lẽo, nàng sững sờ, thì ra, thật sự là một giấc mơ.

"Két..."

Nàng nhìn về hướng có tiếng cửa động, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng trắng thon dài trong mơ.

Nàng sững sờ: "...Phu quân."

Tạ Dục Vãn khẽ "ừm" một tiếng, sau đó, ngồi xuống bên cửa sổ, bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán nàng.

Cảm giác lành lạnh khiến thân thể Khương Hoạ run lên, Tạ Dục Vãn dường như cũng nhận ra, bèn rút tay lại. Dưới ánh mắt của Khương Hoạ, hắn bước ra ngoài. Chưa kịp để Khương Hoạ suy nghĩ gì, Tạ Dục Vãn đã trở về.

Lần này, cảm giác trên trán, là ấm áp...

Hắn vừa mới đi... ngâm tay vào nước nóng.

Trong chốc lát, Khương Hoạ có chút không biết làm thế nào để diễn tả cảm giác sai lệch này, nhưng nàng không muốn mở miệng phá vỡ tất cả những gì đang diễn ra. Nếu như trước khi chết con người đều có những khoảnh khắc hư ảo, điều nàng nên làm có phải là tận hưởng không.

"Đã hạ sốt rồi, còn chỗ nào không thoải mái không?" Giọng hắn rất tĩnh lặng.

Khương Hoạ lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không có."

Ánh mắt của nàng, cùng với Tạ Dục Vãn hướng về phía bàn, trên đó là một bát cháo nhỏ.

Tạ Dục Vãn bưng bát nhỏ qua, khẽ nói: "Hôm nay còn một thang thuốc phải uống, dùng cháo trắng lót dạ trước đã." Nói xong, một muỗng cháo đã được thổi nguội đã được đưa đến bên môi Khương Hoạ.

Nàng hé môi, nuốt xuống bát cháo.

Ăn không nói, ngủ không nói, câu nói vừa rồi, đã là tất cả cuộc trò chuyện giữa họ trước khi nàng dùng xong bát cháo.

Đợi đến khi một bát cháo dùng xong, qua một lúc, Tạ Dục Vãn lại bưng một bát thuốc qua.

Vẫn là, hắn múc một muỗng, Khương Hoạ nuốt một ngụm.

Nước thuốc đen kịt khiến môi và cổ họng Khương Hoạ đều đắng ngắt, dù nàng đã che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng giữa hai hàng lông mày vẫn lộ ra vài phần.

Tạ Dục Vãn cúi mắt xuống, lấy ra viên kẹo đã chuẩn bị sẵn.

Giống như cho uống thuốc, đưa vào miệng Khương Hoạ.

Khương Hoạ vốn không để ý, cho đến khi vị ngọt tan ra trong miệng, nàng khẽ ngạc nhiên một tiếng.

Tạ Dục Vãn đặt đồ sang một bên: "Ta xin của Quất Đường."

Khương Hoạ mím môi, nhìn bóng lưng của Tạ Dục Vãn, dường như có lời gì đó sắp buột miệng nói ra. Nhưng hồi lâu, cho đến khi Tạ Dục Vãn quay người lại, nàng cũng không nói ra được.

Tạ Dục Vãn dường như đã quen với sự im lặng của nàng, cũng không nói gì.

Chỉ tìm hai cuốn sách, đưa cho Khương Hoạ một cuốn.

Thái độ thờ ơ khi hắn đưa sách, giống như cuốn sách này chỉ là một cuốn sách mà hắn tùy tiện mua ở một quán ven đường.

Khương Hoạ nhận lấy, đây là cuốn sách mà hắn đã đọc cho nàng nghe đêm qua...《Ánh Việt》.

Là một bản độc nhất vô cùng quý giá.

Khi còn nhỏ ở Khương phủ, nàng từng nghe huynh trưởng Khương Ngọc Lang nhắc qua một lần, huynh trưởng nói hắn đã cầu xin Tạ Dục Vãn suốt ba năm mới đổi được quyền lật xem một ngày.

Bây giờ, cuốn sách này cứ như vậy yên lặng nằm trong tay nàng.

Thấy nàng hồi lâu chưa lật ra, nam nhân thản nhiên ngước mắt: "Không muốn xem?"

Khương Hoạ hoàn hồn, lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không có."
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Nguyễn Trang

    Nguyễn Trang

    Tác giả viết chắc tay. Có điều khi hai con hến ở dí nhau..ta nói đọc mà cảm nhận được cái không khí luôn

    3 ngày trước
  • Namnam

    Namnam

    Hay

    4 ngày trước
  • Thiên Tư Lăng

    Thiên Tư Lăng

    Truyện hay lắm nha mn

    1 tuần trước
  • diệp trần

    diệp trần

    Truyện được viết khá lôi cuốn!

    1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    chương 269: khi 2 con hến gặp nhau, chẳng lẽ drop truyện vì quỷ này. tức

    1 tuần trước
    • GrooGroo

      GrooGroo

      Haha lúc edit t cũng nghĩ giống bạn, hai người nch với nhau 1 câu là truyện này thành đoản văn liền :))) Đỡ tốn nước mắt độc giả

      1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    Chương 156. Phải chi đây là đoản văn. Câu chuyện kết thúc ở đoạn vừa đến Giang Nam xong cưới xong nu9 hạnh phúc suốt đời thì tốt biết mấy

    2 tuần trước
  • Tieu An

    Tieu An

    Phần đầu hơi nặng nề nhưng truyện cuốn

    2 tuần trước
  • Ngabui

    Ngabui

    Hay lắm

    3 tuần trước
  • Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Mới đọc mấy chương đầu mà phải công nhận tác giả khắc họa tâm lý nhân vật rất chắc tay

    3 tuần trước
  • Hao Pham

    Hao Pham

    Truyện hay nhẹ nhàng sâu lắng

    3 tuần trước