Chương 39

Chương 39
Trước Sau
Quất Đường vội lắc đầu, cười nói: "Không phiền đâu, nương tử ngày thường đã quán xuyến phủ rất tốt. Mấy ngày nay, ta cũng chỉ theo quy củ mà nương tử đã đặt ra mè xử lý từng việc một. Có những việc ta không thể quyết định được nhưng lại không quá gấp gáp nên đã ghi vào sổ, mấy ngày nữa nương tử khỏe rồi, nương tử cứ theo sổ hỏi ta là được."

Nương tử ngày thường đã quán xuyến phủ rất tốt.

Không biết tại sao, lúc này lời nói này lọt vào tai Khương Hoạ lại có chút chói tai.

Giống như câu nói hôm qua phu quân đã nói với nàng...

Phủ Thừa tướng chỉ cần một mình nàng là chủ mẫu.

Nàng sững sờ một lúc, sự mơ hồ trong mắt lại sâu thêm một phần. Câu trả lời mà nàng đã tìm kiếm cả đêm không thấy, trong câu khen ngợi tùy tiện này của Quất Đường, đã tìm thấy một chút bóng dáng mờ nhạt.

Quất Đường cúi đầu, đi giày và tất cho nàng, không nhận ra những cảm xúc tinh tế này của nàng.

"Nương tử, nhìn mây hôm nay, thời tiết chắc sẽ rất đẹp. Đợi đến giữa trưa, mặt trời chắc sẽ rất lớn... Ánh nắng như vậy của mùa thu, chiếu lên người là thoải mái nhất. Tính toán ngày tháng, chẳng bao lâu nữa, là đến đông chí rồi. Thời tiết năm nay phức tạp, mùa đông nhất định sẽ lạnh hơn năm ngoái. Khi đó, Trường An vào đông, e là phải mặc thêm vài lớp áo."

Khương Hoạ kiên nhẫn lắng nghe, cuối cùng nhỏ giọng hỏi một câu: "Là muốn ra khỏi phủ chơi sao?"

Đôi mắt Quất Đường cong lên, được đằng chân lân đằng đầu: "Muốn nương tử đi cùng ta."

Thực ra cũng không phải nàng muốn ra ngoài chơi, chỉ là nương tử mấy ngày nay không vui, hôm nay tâm trạng cuối cùng cũng tốt hơn một chút, nàng không muốn nương tử lại buồn chán trong phủ nữa.

Khương Hoạ bình tĩnh nhìn Quất Đường, vốn định từ chối, nhưng thấy ý cười trong mắt nữ tử, những lời đã định nói ra, bị nàng từ từ nuốt xuống, lại im lặng một lúc, mới khẽ đáp.

"Vậy công việc trong phủ, ngày mai Quất Đường phải giúp ta xử lý một phần."

"Đa tạ nương tử..."

"Ta đến kho lấy một con diều đẹp..." Nói xong, Quất Đường đã chạy ra ngoài cửa.

Khương Hoạ bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ cười: "Hồ đồ, làm gì có ai thả diều vào mùa thu."

Quất Đường đã ra khỏi cửa thò đầu vào: "Trên mình con diều lại không viết, ta chính là mùa xuân mùa xuân mùa xuân..."

Như thể chắc chắn nàng sẽ không từ chối, nói xong câu này Quất Đường đã biến mất ngoài cửa.

Khương Hoạ nhìn về hướng nàng ta biến mất, nụ cười tan biến, đôi mắt nàng vẫn rất bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh này lại không giống với sự bình tĩnh trước đây.

Diễn tả thế nào nhỉ?

Giống như một hồ nước đang dần chết đi.

Ngay cả niềm vui và nỗi buồn, cũng không còn trong đó nữa.

...

Dù đã là một ngày đẹp trời, khi ra ngoài, Quất Đường vẫn mang theo một ít y phục dày trên xe ngựa, để phòng khi cần thiết.

Khương Hoạ qua rèm xe, nhìn những người bán hàng rong thấy khắp nơi trên đường phố.

Già có, trẻ có, tiếng rao hàng, tiếng mời chào, hết đợt này đến đợt khác.

Hôm nay nàng ăn mặc vô cùng giản dị, trên đầu chỉ cài một chiếc trâm ngọc bích, ngoài ra chỉ đeo một chiếc vòng ngọc bích cùng loại trên cổ tay.

Vóc dáng nàng vốn đã thon thả mảnh mai, lại vì vừa mới hết bệnh nên cả người đều toát lên vẻ xanh xao.

Khi ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như ngay cả gió cũng thương hại, thổi một cách dịu dàng lạ thường.

Ánh sáng rọi lên nửa bên gương mặt nàng, trong sự xanh xao lại mang theo một chút thần thái, thoạt nhìn như hoa sen mới nở từ nước.

Dù đã sớm biết nương tử xinh đẹp, vào khoảnh khắc gió nhẹ nhàng, khóe môi nương tử nở nụ cười, Quất Đường vẫn sững sờ một lúc. Sau đó trong nhịp tim đập dồn dập, nàng vội vàng quay đi.

Người đang nhìn ra ngoài cửa sổ không nhận ra tiểu tiết này.

Chỉ bình tĩnh, nhìn những người bán hàng rong bên ngoài.

Như thể nhớ ra điều gì đó, nàng cúi mắt xuống, khẽ cười một tiếng: "Quất Đường, những người bán hàng rong bên ngoài, dù già hay trẻ, hình như đa số đều là nam nhân."

Quất Đường theo phản xạ gật đầu, trả lời: "Đúng vậy, nhà bình thường, nếu không phải vì miếng cơm manh áo thì hiếm khi để nữ nhân ra ngoài lộ mặt như vậy. Bán hàng rong này nọ, ngày thường phải giao tiếp với rất nhiều người, đương nhiên là nam nhân tốt hơn."

"Những nữ nhân vì miếng cơm manh áo mà ra ngoài bán hàng, sau này gả đi thì cũng sẽ bị nhà chồng ghét bỏ ba phần. Dù ở Trường An, địa vị của thương nhân cũng rất thấp, những nhà đọc sách càng không đời nào muốn con dâu là thương nhân."
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Nguyễn Trang

    Nguyễn Trang

    Tác giả viết chắc tay. Có điều khi hai con hến ở dí nhau..ta nói đọc mà cảm nhận được cái không khí luôn

    3 ngày trước
  • Namnam

    Namnam

    Hay

    4 ngày trước
  • Thiên Tư Lăng

    Thiên Tư Lăng

    Truyện hay lắm nha mn

    1 tuần trước
  • diệp trần

    diệp trần

    Truyện được viết khá lôi cuốn!

    1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    chương 269: khi 2 con hến gặp nhau, chẳng lẽ drop truyện vì quỷ này. tức

    1 tuần trước
    • GrooGroo

      GrooGroo

      Haha lúc edit t cũng nghĩ giống bạn, hai người nch với nhau 1 câu là truyện này thành đoản văn liền :))) Đỡ tốn nước mắt độc giả

      1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    Chương 156. Phải chi đây là đoản văn. Câu chuyện kết thúc ở đoạn vừa đến Giang Nam xong cưới xong nu9 hạnh phúc suốt đời thì tốt biết mấy

    2 tuần trước
  • Tieu An

    Tieu An

    Phần đầu hơi nặng nề nhưng truyện cuốn

    2 tuần trước
  • Ngabui

    Ngabui

    Hay lắm

    3 tuần trước
  • Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Mới đọc mấy chương đầu mà phải công nhận tác giả khắc họa tâm lý nhân vật rất chắc tay

    3 tuần trước
  • Hao Pham

    Hao Pham

    Truyện hay nhẹ nhàng sâu lắng

    3 tuần trước