Khương Hoạ sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười nhạt: "Khi còn nhỏ, ta không thích đọc sách, cũng rất ít khi ra khỏi phủ. Một lần cùng tổ mẫu đến chùa Phật, ngồi trên xe ngựa ta nhìn thấy những người bán hàng rong ven đường, trong lòng liền nghĩ, nếu ta cũng có thể làm một người bán hàng rong thì tốt rồi."
Quất Đường ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì.
Khương Hoạ dịu dàng cười: "Về nhà, ta liền nói với di nương, hay là chúng ta trốn khỏi phủ đi. Khi đó vừa hay là mùa xuân, mùa xuân năm đó, sức khỏe của di nương đặc biệt tốt, có thể xuống giường, còn có thể làm diều cho ta.... Di nương nghĩ ta đang nói đùa, cũng nói đùa hỏi ta, vậy sau này Tiểu Hoạ lấy gì để nuôi cả hai?"
"Khi đó ta chớp mắt, nói mình có thể làm một nàng bán đậu hũ xinh đẹp, chỉ cần mỗi ngày bán thêm một ít đậu hũ, là có thể kiếm được một ít tiền bạc. Dùng những đồng tiền đó, đổi lấy một ít thuốc và cơm cho di nương, là đủ rồi."
"Di nương bị ta chọc cười, những năm đó, ta đã lâu không thấy di nương cười vui vẻ như vậy. Di nương cười, ta cũng cười theo. Nhưng cuối cùng di nương chỉ xoa đầu bảo ta đừng nói bậy."
Khương Hoạ dịu dàng cười một lúc, đối diện với ánh mắt của Quất Đường.
"Nhưng ta không nói bậy, khi đó ta thực sự không thích đọc sách, rất không thích. Vì đọc sách thực sự vô dụng, thậm chí không thể đổi lấy một ít tiền thuốc cho di nương. Những cuốn sách mà phu tử dạy, ta cũng không thích. Ngày thường phu tử hay đùa rằng, nữ nhân đọc thêm một ít sách thì sau này ở nhà chồng sẽ dễ sống hơn."
Quất Đường sững sờ, liền nghe thấy Khương Hoạ nói tiếp.
"Nhưng ta lúc đó, không quan tâm đến việc phu quân tương lai có ghét bỏ hay không, bản thân mình có được phu quân yêu thích hay không. Mỗi ngày ta chỉ nghĩ, làm thế nào mới có thể đưa di nương đi, nếu trốn khỏi phủ, phải làm thế nào để nuôi sống bản thân và di nương?"
Tay Quất Đường dừng lại: "Vậy nên nương tử mới..."
Khương Hoạ cười rất dịu dàng: "Đúng vậy, ngày đó cùng tổ mẫu ra khỏi phủ, trong số những người bán hàng rong ven đường, ta thực ra đã nhìn thấy một nữ nhân. Nữ nhân đó có thể, ta cũng có thể, chỉ là chưa kịp để ta suy nghĩ nhiều, di nương đã lại bị bệnh... Di nương bị bệnh, trốn khỏi phủ này nọ, đương nhiên là thôi."
Quất Đường nắm lấy tay nàng một cái, bàn tay đang nắm có hơi dùng sức.
Lông mày và mắt nàng kiên định: "Nương tử, di nương... nếu nhìn thấy nương tử bây giờ và công tử viên mãn như vậy, chắc chắn, chắc chắn cũng sẽ vui mừng. Nương tử, nương tử đừng buồn nữa."
Khương Hoạ khẽ cúi mắt, khóe môi mang theo chút ý cười.
Nàng chỉ khẽ đáp lại từng lời quan tâm của Quất Đường bằng những tiếng "được".
...
phu xe vén rèm xe, Quất Đường xuống xe trước, sau đó cẩn thận đỡ Khương Hoạ xuống theo.
Là một tửu lầu.
Ra tới bên ngoài, Quất Đường xua tay với thị vệ bên cạnh, ý bảo không cần đi theo.
Khương Hoạ không lên tiếng, những thị vệ này cũng chỉ là bề nổi mà thôi.
Kể từ lần ám sát đó, mỗi khi nàng ra khỏi phủ đều có người âm thầm bảo vệ.
Bước vào tửu lầu, đúng lúc giữa trưa nên đại sảnh đông nghịt người.
Khương Hoạ đã lâu không thấy cảnh tượng ồn ào như vậy, bước chân bất giác chậm lại.
Nàng nghĩ, hôm nay nàng ăn mặc giản dị, cũng không mang theo thị vệ, bên cạnh chỉ có một tiểu nha hoàn là Quất Đường, như vậy, chắc sẽ không ai chú ý.
Bước chân chậm một chút, cũng không sao.
Nhưng suy nghĩ đó, chỉ thoáng qua một chốc, ngay khoảnh khắc tiếp theo đầu ngón tay nàng sững lại.
Nàng dường như cảm nhận được...
Trong tửu lầu này, có một ánh mắt, đang nhìn nàng chằm chằm.
Nàng bất giác dừng bước.
"Nương tử, sao vậy?" Quất Đường nhỏ giọng hỏi.
Khương Hoạ quay người, nhìn về phía sau một cái, nhưng chỉ thấy một tấm bình phong thấp.
Sau tấm bình phong không có ai cả.
Là do mấy ngày nay tinh thần nàng không tốt sao?
Khương Hoạ nhìn quanh một lượt, không tìm thấy ánh mắt kia, khẽ lắc đầu. Vừa nhấc váy, chuẩn bị bước lên cầu thang, nàng khẽ cúi mắt, nhỏ giọng nói với Quất Đường bên cạnh.
"Tửu lầu kia có món tửu nhưỡng hoa đào phải không, đã lâu rồi chưa ăn."
Quất Đường vội lắc đầu: "Đó là của Hoa Phong Lâu, ở đối diện ạ."
Ngừng một chút, nàng ta nhếch môi: "Nương tử muốn ăn, vậy chúng ta đổi quán khác. Cứ lấy lệnh bài của công tử đến phòng riêng trên lầu ba là được."
Khương Hoạ không từ chối.
Sau khi bước ra khỏi tửu lầu, ánh mắt kia đột nhiên biến mất.
Nàng không quay đầu nhìn lại, nàng không biết là do mình tinh thần hoảng hốt, hay thật sự có người đó.
Không thoải mái, thì đổi quán khác là được.
Chỉ là một tửu lầu thôi mà.
... Cũng đâu phải là phu quân.
...