Chương 66

Chương 66
Trước Sau
Không đợi Khương Hoạ lên tiếng, nàng ta lại điên cuồng cười lên, chậm rãi, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng, khẽ nói: "Ngươi không phải muốn biết, con tiện nhân đó là do ai giết sao? Ta nói cho ngươi biết nhé, nói cho ngươi biết, là ta giết đó hahahahahahahahahaha."

Khương Hoạ sững sờ tại chỗ, trong vẻ mặt điên cuồng của Khương Ngọc Oánh, nàng nhìn thấy gương mặt im lặng của chính mình.

Nàng ngước mắt, nhìn về phía người đang cười đến điên dại.

Giọng nói rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy: "Ngươi nói lại một lần nữa?"

Khương Ngọc Oánh điên cuồng cười nhìn nàng, khóe mắt đều là những giọt lệ chảy xuống: "Ta nói, ta giết đó, con tiện nhân đó, đáng chết, đáng đời hahahaha ngươi biết không, lúc nó chết… "

Giọng nói của nàng ta đột nhiên dừng lại, bởi vì một luồng sáng lạnh lẽo kề vào cổ nàng ta.

Khương Hoạ khẽ nói: "Nói lại một lần nữa."

Khương Ngọc Oánh cười khẩy một tiếng, tùy tiện ngả người trên giá hình, đôi mày cong cong ý cười, mặc cho lưỡi dao lạnh lẽo rạch một vết máu trên cổ nàng ta. Cơn đau lập tức ập đến, nhưng nàng ta không mấy để tâm, ngược lại giọng nói càng thêm trêu chọc.

"Nói, tại sao không nói?"

Nàng ta đối diện với ánh mắt của Khương Hoạ, khẽ cười nói: "Là ta giết đó, thì sao chứ, ngươi dám giết ta sao? Làm sao bây giờ, thỏ trắng nhỏ sắp giết người rồi, vừa rồi ngươi còn thề thốt nói rằng ngươi sẽ không trở thành người như ta. Ta là người như thế nào chứ, kẻ giết người sao, làm sao bây giờ, giết ta rồi, ngươi cũng sẽ trở thành người giống như ta."

Ý cười trong mắt Khương Ngọc Oánh ngày càng sâu.

Khoảnh khắc nhìn thấy Khương Hoạ rút dao găm khỏi cổ mình, một tia đắc ý hiện lên trên đôi mày của nàng ta. Nàng ta ngẩng cao đầu, như thể lại quay về thời niên thiếu. Khi đó nàng ta là tiểu thư được mọi người trong phủ Phụng Thường yêu chiều, còn Khương Hoạ chỉ là một con chuột bị mọi người xua đuổi.

Nàng ta chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển, khiêu khích: "Ngươi có biết ta đã giết con tiện nhân đó như thế nào không? Hahahaha không phải ta ra tay đâu, ta chỉ nói với con tiện nhân đó, trong vòng ba ngày, nếu nó không chết thì ta sẽ giết nữ nhi hoang mà nó sinh ra. Nó vừa nghe xong, đã lập tức quỳ xuống trước mặt ta, hahahaha nó cầu xin ta… "

"Xoẹt… "

Khương Ngọc Oánh cúi đầu, dao găm đã đâm vào ngực nàng ta.

"Xoẹt… "

Khương Hoạ nhíu mày, cúi mắt, trực tiếp rút dao găm ra. Máu đỏ tươi, theo lưỡi dao găm chảy xuống, ngưng tụ thành những giọt máu, rơi xuống đất.

Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Khương Ngọc Oánh, khẽ nói: "Ngươi nói tiếp đi."

Cơn đau đột ngột, trực tiếp khiến Khương Ngọc Oánh co giật, nhưng nàng ta vẫn nghiến răng: "Nó cầu xin ta… a… "

"Xoẹt… "

Lại một nhát dao găm đâm vào.

Môi Khương Ngọc Oánh đã cắn đến chảy máu, từng chữ từng chữ bật ra từ miệng: "Con… tiện nhân, a… cầu xin ta… a… cầu xin ta, tha cho… "

"Xoẹt… "

"Tha cho… a… ngươi, con, tiểu tiện nhân này."

Môi Khương Ngọc Oánh rỉ máu, đôi mắt đỏ hoe nhìn Khương Hoạ đang cầm dao găm, mặt không chút biểu cảm. Giọng nàng ta đã khàn, cơn đau gần như muốn bào mòn hết ý chí của nàng ta, nhưng nàng ta hận, hận đến mức nàng ta chịu đựng cơn đau xé rách, từng chữ từng chữ bật ra.

"Con tiện… nhân đó, là vì ngươi… chết. Ha… ha ha, thật, thật nực cười, ta nói, nói tha cho… ngươi, nó còn… cho ta, dập đầu, ha ha… ha, thật là tiện, a… "

"Xoẹt… "

Khương Ngọc Oánh đột nhiên ngậm miệng, nàng ta đã không biết mình bị đâm bao nhiêu nhát dao rồi.

Toàn thân dường như đều là những lỗ thủng, đang chảy máu.

Ý thức đã sắp không còn, một luồng hận ý duy trì cho nàng ta hé mắt, nàng ta không cam lòng… không cam lòng, nàng ta đưa tay ra, gần như bẻ gãy cả bàn tay trái, mới níu được tay áo của Khương Hoạ.

Nàng ta mang theo lòng hận thù độc ác nhất thế gian này, giọng khàn, từng chữ từng chữ bật ra.

"Khương, Hoạ… ngươi thật, thật đáng thương, ngươi tưởng rằng… một mình ta, có thể làm chuyện này… một cách, im lặng từ đầu tới cuối sao? Từ đầu đến cuối, chỉ có, chỉ có ngươi, bị… giấu trong trống."

"Phụ thân, phụ thân biết, tổ mẫu, biết, huynh trưởng… biết, Tạ Dục Vãn, hắn, cũng biết."

Nói đến cái tên ‘Tạ Dục Vãn’, Khương Ngọc Oánh không khỏi lại cười lên: "Ha… ha, ha, thật nực cười, thật, thật đáng thương. Mười năm, mười, năm, Tạ Dục, Vãn không nói cho ngươi biết, ngươi tưởng rằng hắn đối với ngươi, tốt… là thật sự yêu ngươi sao, chẳng qua chỉ là, áy náy mà thôi. Được lợi từ phụ thân và huynh, huynh trưởng, hắn liền, liền tha cho ta."

"Ngươi còn, còn vì, một người như vậy, không, không chịu dùng một vị trí thiếp, để đổi, đổi lấy sự thật về cái chết của di nương ngươi. Thật, thật nực cười, thật… "

Đột ngột dừng lại, tứ chi của Khương Ngọc Oánh bị trói trên giá hình, đầu vĩnh viễn cúi xuống.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Nguyễn Trang

    Nguyễn Trang

    Tác giả viết chắc tay. Có điều khi hai con hến ở dí nhau..ta nói đọc mà cảm nhận được cái không khí luôn

    3 ngày trước
  • Namnam

    Namnam

    Hay

    4 ngày trước
  • Thiên Tư Lăng

    Thiên Tư Lăng

    Truyện hay lắm nha mn

    1 tuần trước
  • diệp trần

    diệp trần

    Truyện được viết khá lôi cuốn!

    1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    chương 269: khi 2 con hến gặp nhau, chẳng lẽ drop truyện vì quỷ này. tức

    1 tuần trước
    • GrooGroo

      GrooGroo

      Haha lúc edit t cũng nghĩ giống bạn, hai người nch với nhau 1 câu là truyện này thành đoản văn liền :))) Đỡ tốn nước mắt độc giả

      1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    Chương 156. Phải chi đây là đoản văn. Câu chuyện kết thúc ở đoạn vừa đến Giang Nam xong cưới xong nu9 hạnh phúc suốt đời thì tốt biết mấy

    2 tuần trước
  • Tieu An

    Tieu An

    Phần đầu hơi nặng nề nhưng truyện cuốn

    2 tuần trước
  • Ngabui

    Ngabui

    Hay lắm

    3 tuần trước
  • Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Mới đọc mấy chương đầu mà phải công nhận tác giả khắc họa tâm lý nhân vật rất chắc tay

    3 tuần trước
  • Hao Pham

    Hao Pham

    Truyện hay nhẹ nhàng sâu lắng

    3 tuần trước