Chương 31

Chương 31
Trước Sau
Quất Đường trở về vào buổi trưa, cầm theo bánh Xuân Xuân Đào ở phía tây thành và rượu đào ở phía đông thành, đột nhiên xuất hiện trước mặt Khương Hoạ.

Khương Hoạ có chút giật mình, vỗ vỗ ngực.

Nàng bất đắc dĩ: "Quất Đường."

Quất Đường cười hì hì, đặt những thứ đã mất hai canh giờ mua về lên bàn, sau đó cẩn thận tháo sợi dây buộc, bày ra đĩa, bưng đến trước mặt Khương Hoạ.

"Nương tử, người để Hiểu Xuân về nhà rồi sao?"

Khương Hoạ dịu dàng cười: "Ừm, biết là không giấu được Quất Đường mà."

Quất Đường khẽ hờn dỗi: "Tiểu nha hoàn trong sân nói với ta, nói Hiểu Xuân tỷ tỷ hôm nay ở trong phòng khóc như mưa, vừa khóc vừa thu dọn, khiến nàng ta nhìn thấy, vừa ghen tị vừa buồn cười."

Khương Hoạ cong mắt, không nói gì thêm.

Nàng khẽ cắn một miếng bánh ngọt, mùi thơm thanh nhã tràn vào cổ họng, nhưng ngay lập tức, một cảm giác buồn nôn dâng lên từ cổ họng, nàng không khỏi cúi người xuống, vừa che miệng, vừa ho.

"Nương tử, nương tử, sao vậy." Quất Đường vội chạy đến, đỡ lấy Khương Hoạ.

Khương Hoạ cong môi, khẽ nói: "Không sao, ăn hơi vội thôi."

Nói rồi, như để cho Quất Đường thấy mình không sao, nàng lại ăn thêm vài miếng.

Vừa cười, vừa nén cảm giác buồn nôn, nhẹ nhàng nuốt xuống những thứ trong cổ họng. Nàng cười dịu dàng khiến Quất Đường cũng yên tâm hơn nhiều.

Quất Đường chống tay lên đầu, nhìn nương tử đối diện.

Khương Hoạ vừa cắn bánh ngọt, vừa uống rượu đào trong ly, đợi đến khi ăn hết ba miếng bánh ngọt, uống hết một ly rượu đào, mới từ từ dừng lại.

Như thể vừa mới thấy Quất Đường đang nhìn mình, nàng dùng ngón tay khẽ gõ lên trán Quất Đường.

"Nghĩ gì vậy?"

Quất Đường cắn môi, khẽ nói: "Nương tử, chuyện nạp thiếp, có phải người không vui không."

Động tác cầm lấy một miếng bánh ngọt của Khương Hoạ vẫn không dừng lại, nàng dịu dàng lắc đầu: "Không có, sao Quất Đường lại nghĩ vậy chứ. Ta bao năm nay không có con nối dõi, trong tộc vẫn luôn có lời ra tiếng vào. Phu quân bây giờ mới chịu nhượng bộ, đồng ý nạp một người thiếp, đã là đối xử rất tốt với ta rồi."

Quất Đường nhìn Khương Hoạ đối diện, nụ cười trên mặt nàng, vẫn dịu dàng như mọi khi.

Quất Đường nhất thời có chút sững sờ, từ lúc nào, nàng đã có chút không nhìn thấu được nương tử nữa rồi.

Rõ ràng đầu ngón tay run rẩy kia, cũng chỉ là chuyện của hai ngày trước thôi.

Khương Hoạ cũng không nói nhiều, nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: "Quất Đường, ngươi xem, trời mưa rồi."

Quất Đường quay đầu, nhìn qua, những sợi mưa từ bầu trời xám xịt rủ xuống, một sự áp bức khó tả bắt đầu bao trùm giữa trời và đất. Nàng quay người nhìn về phía nương tử, nàng đang nhếch môi, nhìn ra khoảng sân trống không bên ngoài.

...

Khi Tạ Dục Vãn trở về phủ, đã là đêm khuya.

Hắn ngủ lại ở thư phòng.

Sáng sớm hôm sau, Khương Hoạ mới chải chuốt xong, đẩy cửa ra, đột nhiên nhìn thấy Tạ Dục Vãn đang đọc sách trong sân. Nàng khẽ kinh ngạc: "Phu quân."

Tạ Dục Vãn đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn về phía nàng.

Khương Hoạ siết chặt y phục trên người, quay người: "Chàng về sao không nói một tiếng." Nhiều ngày không gặp, nàng lại để mặt mộc, thật sự không thích hợp.

Tạ Dục Vãn tiến lên, nắm lấy tay nàng, thản nhiên nói: "Ta nào có để tâm đến những chuyện này bao giờ."

Bàn tay đang bị nắm của Khương Hoạ siết chặt, sững sờ một lúc.

Nàng nhìn nam nhân cao ráo như ngọc trước mặt, trong lúc hồi tưởng, ngón tay không khỏi run lên một cái.

Tạ Dục Vãn dường như cảm nhận được, quay đầu lại.

"Lạnh sao?"

Khương Hoạ lắc đầu: "Công việc của chàng đã xong hết chưa ạ?"

Sắc mặt Tạ Dục Vãn dịu đi một phần, khẽ nói: "Chưa, đã xin Thánh thượng nghỉ một ngày. Có nơi nào muốn đi không, hôm nay thời tiết vẫn còn đẹp."

Đóng cửa lại, Khương Hoạ được an trí trên chiếc ghế gỗ, vị công tử cao quý cúi người xuống.

"Bệnh rồi sao? Sắc mặt xanh xao như vậy."

Khoảnh khắc đó, Khương Hoạ ở trong đôi mắt trong veo như lưu ly của nam nhân, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình.

Nàng khẽ lắc đầu: "Không có."

Tạ Dục Vãn: "Đã mời đại phu chưa?"

Khương Hoạ gật đầu: "Mời rồi, đại phu nói chỉ là cảm lạnh, uống hai thang thuốc là khỏi."

Ngược sáng, Khương Hoạ không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Tạ Dục Vãn, chỉ có thể cảm nhận được đôi bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng kia, đang đặt trên cổ nàng.

Cảm giác lành lạnh khiến da thịt trên cổ nàng nổi da gà, nàng nín thở một lúc, khẽ nói: "Thất tiểu thư nhà Vương thiếu phủ, nếu không thích hợp, vậy Tam tiểu thư của chi thứ Vương gia ở Cô Tô, phu quân thấy thế nào?"

Trong chốc lát, nhiệt độ trong phòng đột nhiên lạnh đi.

Đôi bàn tay đang đặt trên cổ nàng lại nặng hơn một chút.

Khương Hoạ sững sờ, người này, hắn cũng không hài lòng sao?
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Nguyễn Trang

    Nguyễn Trang

    Tác giả viết chắc tay. Có điều khi hai con hến ở dí nhau..ta nói đọc mà cảm nhận được cái không khí luôn

    3 ngày trước
  • Namnam

    Namnam

    Hay

    4 ngày trước
  • Thiên Tư Lăng

    Thiên Tư Lăng

    Truyện hay lắm nha mn

    1 tuần trước
  • diệp trần

    diệp trần

    Truyện được viết khá lôi cuốn!

    1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    chương 269: khi 2 con hến gặp nhau, chẳng lẽ drop truyện vì quỷ này. tức

    1 tuần trước
    • GrooGroo

      GrooGroo

      Haha lúc edit t cũng nghĩ giống bạn, hai người nch với nhau 1 câu là truyện này thành đoản văn liền :))) Đỡ tốn nước mắt độc giả

      1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    Chương 156. Phải chi đây là đoản văn. Câu chuyện kết thúc ở đoạn vừa đến Giang Nam xong cưới xong nu9 hạnh phúc suốt đời thì tốt biết mấy

    2 tuần trước
  • Tieu An

    Tieu An

    Phần đầu hơi nặng nề nhưng truyện cuốn

    2 tuần trước
  • Ngabui

    Ngabui

    Hay lắm

    3 tuần trước
  • Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Mới đọc mấy chương đầu mà phải công nhận tác giả khắc họa tâm lý nhân vật rất chắc tay

    3 tuần trước
  • Hao Pham

    Hao Pham

    Truyện hay nhẹ nhàng sâu lắng

    3 tuần trước