Chương 36

Chương 36
Trước Sau
Nàng chỉ đột nhiên nhớ lại chuyện thời niên thiếu, trong sự bình tĩnh lại xen lẫn chút hoảng hốt. Dù đã lật sách ra, nhưng nàng có thể nhận ra, tâm trí của mình không hề ở trên cuốn sách trong tay.

Đợi đến khi một đôi bàn tay thon dài chặn lại trang sách của nàng, nàng khẽ cúi mắt xuống.

Lơ đãng đã bị bắt gặp.

Giọng Tạ Dục Vãn bình tĩnh: "Đang nghĩ gì vậy?"

Khương Hoạ sững sờ một lúc, nhỏ giọng nói: "Công việc trong cung của phu quân không phải vẫn chưa xử lý xong sao, bây giờ mấy ngày không lên triều, cũng không vào cung, có phải là không tốt lắm không. Ta thực ra... chỉ là bị cảm lạnh, đại phu đều nói, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Phu quân không cần vì ta... mà ở lại trong phủ."

Tạ Dục Vãn không vạch trần, chỉ thản nhiên nhìn nàng: "Xin nghỉ vài ngày, Thánh thượng sẽ không trách tội đâu."

Lời này nói ra thật sự khiêm tốn.

Khương Hoạ nhất thời không nói nên lời.

Một hồi như vậy, tâm trí nàng cũng đặt vào sách được vài phần. Những năm nay, công việc trong phủ phu quân đã mời thầy cho nàng, thơ sách lễ nghi đa số lại là do hắn đích thân dạy dỗ nàng.

Lời giải thích vừa rồi của nàng, lừa người khác thì còn được, lọt vào mắt hắn, chắc chỉ là vụng về. Nhưng hắn không vạch trần, nàng cũng coi như, mình không biết.

Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn tiếng lật sách.

Khương Hoạ dựa vào chiếc đệm mềm, khẽ cúi đầu, nghiêm túc xem những bài thơ văn trong tay.

Nàng không có thời gian để phân tâm suy nghĩ về những gì đã xảy ra mấy ngày nay, đối mặt với thơ văn phải thành tâm, đây là bài học đầu tiên mà Tạ Dục Vãn đã dạy cho nàng.

...

Ngoài cửa sổ lại bắt đầu mưa.

Tí tách, không khó nghe chút nào.

Tinh thần Khương Hoạ không tốt lắm, thức được nửa canh giờ thì cũng có chút mệt mỏi. Nàng khẽ khép sách lại, cẩn thận nhìn về phía Tạ Dục Vãn thì phát hiện Tạ Dục Vãn đang bình tĩnh nhìn nàng.

Nàng không thể tả được ánh mắt đó, trong đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của hắn, niềm vui và nỗi buồn đều trở nên quá nhạt nhòa.

Giống như cả con người được bao bọc bởi một lớp sương mù mờ ảo.

Họ đã thành hôn gần mười năm, nhưng nàng lại rất ít khi biết được suy nghĩ của hắn. Nếu không phải nhờ những năm tháng yêu thương đó, và mũi tên định mệnh kia.

Chuyện ‘hắn yêu nàng’ này, nàng sợ rằng cả đời này, cũng không thể nào chắc chắn được.

"Phu quân..."

Nàng đối diện với ánh mắt của hắn, nhỏ giọng mở lời.

"Mệt rồi sao?"

Nói xong, hắn đặt cuốn sách trong tay xuống, bình tĩnh đứng dậy, tiến lên hai bước, đến bên giường.

Khương Hoạ quả thực đã mệt, nhưng nàng không muốn nghỉ ngơi lắm.

Tay của hắn cách lớp áo chạm vào cơ thể nàng, nhiều ngày không thân mật như vậy, đầu ngón tay nàng không khỏi run lên. Hắn không nhận ra động tác tinh vi này của nàng, vẫn cúi đầu sửa lại chăn cho nàng.

Như thể lại sắp đi.

Khương Hoạ nghĩ như vậy, trong lòng có thứ gì đó từ từ nảy mầm, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Nhưng Tạ Dục Vãn lại không đi.

Chỉ lấy lại cuốn sách đó, ngồi bên cạnh nàng yên tĩnh xem.

Khương Hoạ ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn hắn.

Đây là dáng vẻ chung sống của họ phần lớn thời gian, yên tĩnh, bình yên.

Là điều mà nàng đã quen thuộc.

Nàng khẽ gọi một tiếng: "Phu quân."

Sắc mặt Tạ Dục Vãn vẫn bình tĩnh: "Ừm."

Nàng không nói nữa, hắn cũng vậy.

Hắn yên tĩnh đọc sách, nàng thì nghiêng người, yên tĩnh nhìn hắn.

...

Khi Khương Hoạ tỉnh lại, bên cạnh đã không còn thấy Tạ Dục Vãn nữa.

Nàng sững sờ một lúc, lại cảm thấy, đây mới là lẽ thường. Đợi đến khi nàng vén chăn chuẩn bị xuống giường, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng trước tấm bình phong.

Mạc Hoài nghiêng người, nhỏ giọng nói gì đó.

Tạ Dục Vãn cầm bút, thỉnh thoảng dừng lại một chút, dường như vừa nghe báo cáo, vừa phê duyệt văn thư.

Khương Hoạ vốn định xuống giường, lúc này lại cảm thấy có chút không ổn, liền lặng lẽ đặt lại chiếc chăn đã vén lên. Dù rất nhỏ tiếng, nàng vẫn cảm thấy bóng người trước tấm bình phong liếc nhìn về phía mình.

Nửa khắc đồng hồ sau, bóng dáng thon dài vòng qua tấm bình phong tiến đến.

Tạ Dục Vãn: "Tỉnh rồi?"

Khương Hoạ gật đầu, khẽ nói: "Bên ngoài có lạnh không ạ?"

Ánh trăng theo cửa sổ rọi vào, chiếu ra một khoảng sáng trong trẻo. Trăng hôm nay, quả là ân cần.

Tạ Dục Vãn hiểu ra: "Muốn ra sân đi dạo?"

Thấy Khương Hoạ khẽ gật đầu, hắn tiến lên, khoác cho nàng chiếc áo dày: "Như vậy, chắc sẽ không lạnh nữa. Bên ngoài không có gió, chỉ là ban ngày có mưa, có thể có chút bùn lầy."

Họ giống như những cặp phu thê bình thường, ban đêm khi không có ai, hắn nắm tay nàng, đi dạo trên một con đường nhỏ.

Ngọn đèn cô đơn kéo dài bóng của hai người họ.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Nguyễn Trang

    Nguyễn Trang

    Tác giả viết chắc tay. Có điều khi hai con hến ở dí nhau..ta nói đọc mà cảm nhận được cái không khí luôn

    3 ngày trước
  • Namnam

    Namnam

    Hay

    4 ngày trước
  • Thiên Tư Lăng

    Thiên Tư Lăng

    Truyện hay lắm nha mn

    1 tuần trước
  • diệp trần

    diệp trần

    Truyện được viết khá lôi cuốn!

    1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    chương 269: khi 2 con hến gặp nhau, chẳng lẽ drop truyện vì quỷ này. tức

    1 tuần trước
    • GrooGroo

      GrooGroo

      Haha lúc edit t cũng nghĩ giống bạn, hai người nch với nhau 1 câu là truyện này thành đoản văn liền :))) Đỡ tốn nước mắt độc giả

      1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    Chương 156. Phải chi đây là đoản văn. Câu chuyện kết thúc ở đoạn vừa đến Giang Nam xong cưới xong nu9 hạnh phúc suốt đời thì tốt biết mấy

    2 tuần trước
  • Tieu An

    Tieu An

    Phần đầu hơi nặng nề nhưng truyện cuốn

    2 tuần trước
  • Ngabui

    Ngabui

    Hay lắm

    3 tuần trước
  • Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Mới đọc mấy chương đầu mà phải công nhận tác giả khắc họa tâm lý nhân vật rất chắc tay

    3 tuần trước
  • Hao Pham

    Hao Pham

    Truyện hay nhẹ nhàng sâu lắng

    3 tuần trước