Chương 49

Chương 49
Trước Sau
Quất Đường ở ngoài thư phòng, nhìn ngọn đèn đã được thắp lên trong thư phòng.

Ánh nến chiếu bóng dáng thon thả của nữ tử trong thư phòng lên cửa sổ giấy, nàng lặng lẽ nhìn bóng dáng đó, chỉ thấy cây bút trong tay người không ngừng nghỉ, cứ mỗi một khắc đồng hồ, cuốn sổ sách dưới tay lại được lật sang một trang.

Ban ngày trời đã mưa, buổi tối tuy không mưa nữa, nhưng vầng trăng giữa những đám mây cũng không còn.

Quất Đường khẽ thở dài, không biết mình có nên báo cáo chuyện của ám vệ cho nương tử hay không. Tuy công tử không giấu diếm nương tử chuyện sắp xếp ám vệ, nhưng nương tử có lẽ không biết, ám vệ này, không giống như những thị vệ khác trong phủ.

Ngay cả người đứng đầu thị vệ là Mạc Hoài, ở trước mặt ám vệ của công tử cũng không đáng để liếc mắt một cái.

Ám vệ canh giữ bên cạnh nương tử cũng chính là người mà hôm nay nàng đã hỏi, tên là Hàn Thiền. Hàn Thiền là một trong những ám vệ ưu tú nhất, dù môi trường xung quanh có ồn ào đến đâu, hắn ta cũng có thể nghe rõ mọi âm thanh trong phạm vi mười thước.

Vì vậy cuộc trò chuyện hôm nay giữa nương tử và Khương Ngọc Oánh, Hàn Thiền chắc chắn có thể thuật lại không sót một chữ.

Bên phía công tử chắc đã sớm nhận được tin tức rồi.

Nàng ta không dám phân tích kỹ càng lợi hại trong đó, chỉ nhìn dáng vẻ này của nương tử, nàng ta đau lòng vô cùng. Chưa kịp để Quất Đường suy nghĩ rõ ràng, sau lưng đột nhiên có tiếng bước chân.

nàng ta nuốt nước bọt, quay người cúi đầu: "Công tử."

Sắc mặt Tạ Dục Vãn bình thản, ánh mắt lướt qua Quất Đường, nhìn về phía thư phòng.

"Ta đi bẩm báo nương tử." Quất Đường quay người định đi, chưa kịp bước một bước, Mạc Hoài đã chặn trước mặt nàng ta. Bước chân Quất Đường lập tức không dám động đậy, nàng ta cúi đầu thấp hơn.

Hàn Thiền lúc này cũng từ trong bóng tối bước ra, thản nhiên liếc nhìn Mạc Hoài một cái.

Quất Đường không còn vẻ mặt đối chọi với Hàn Thiền như ban ngày, ngón tay vò vạt áo, do dự không biết nên mở lời như thế nào. Mạc Hoài vẫn giữ tư thế chặn trước mặt nàng ta, cúi mày cụp mắt.

Quất Đường đột nhiên quỳ xuống, hành lễ: "Công tử, nô tỳ sai rồi." Giọng nàng ta rất nhẹ, nhưng lại rất gấp, sợ kinh động đến người trong thư phòng.

Ban ngày trời đã mưa, nơi nàng ta quỳ vừa hay là một vũng nước, chưa đầy một lúc, nửa người áo đã bị ướt sũng.

Dưới ánh lửa mờ ảo, Tạ Dục Vãn thản nhiên liếc nhìn Quất Đường một cái.

"Ngươi có lỗi gì chứ."

Hàn Thiền vẫn giữ gương mặt người chết, đỡ người từ dưới đất dậy, hắn rất ít khi mở miệng, lúc này lại nhắc nhở một câu: "Đi mở cửa."

Tạ Dục Vãn thản nhiên nhìn, không nói gì.

Quất Đường chật vật đi đến trước thư phòng, tay run lên một lúc, mới gõ cửa.

Trong thư phòng không có tiếng trả lời, Quất Đường dừng lại một chút, gõ tiếp, dừng lại một chút, gõ tiếp, sau khi gõ đủ ba lần, nàng trực tiếp mở cửa.

Khương Hoạ đột nhiên bị tiếng mở cửa làm giật mình, tay cầm bút dừng lại.

Liếc mắt một cái, thấy y phục Quất Đường đầy nước bẩn, nàng sững sờ, vội đứng dậy, nhưng khi ngước mắt lên, đột nhiên thấy Tạ Dục Vãn có vẻ mặt bình tĩnh sau lưng Quất Đường.

Ánh mắt nàng dừng lại, liếc nhìn y phục bẩn thỉu của Quất Đường, rồi lại nhìn Tạ Dục Vãn có vẻ mặt bình tĩnh sau lưng.

Nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì.

Quất Đường cúi đầu, mắt đã có chút đỏ hoe, Hàn Thiền không biết từ lúc nào đã ẩn đi, chỉ còn lại một mình Mạc Hoài, canh giữ bên cửa.

Khương Hoạ dường như đã ý thức được điều gì đó, nhưng không biết chuyện này có liên quan gì đến Quất Đường.

"...Quất Đường, ngươi ra ngoài trước đi."

Quất Đường không động, đợi đến khi Tạ Dục Vãn liếc nhìn qua một cái, mới cúi đầu ra ngoài.

Khương Hoạ nhìn thấy tất cả trong mắt, sau một lúc sững sờ, nàng nhìn về phía người có sắc mặt bình thản đối diện.

Lông mày và mắt hắn bình thản, nhưng sắc mặt lại sâu hơn bình thường một chút.

Hình như đã tức giận rồi.

Tạ Dục Vãn bình tĩnh nhìn nàng, nhưng hồi lâu, vậy mà cũng không nghe thấy nàng mở miệng nói một lời nào.

Khương Hoạ không biết nàng nên nói gì.

Nàng có lẽ có thể đoán được, là liên quan đến chuyện bên suối hôm nay. Phu quân... chắc là đã tức giận rồi. Nhưng, nàng dường như không hiểu, tại sao hắn lại tức giận.

Là vì Nhị tỷ tỷ đã khiến hắn nhớ lại cảnh tượng năm đó nàng đã gài bẫy hắn ở Khương phủ sao?

Hay là vì, hắn đã biết năm đó nàng chỉ vì trả thù Nhị tỷ tỷ mới đẩy cánh cửa đó ra, hủy hoại danh tiếng của cả hai, tạo nên một mối nghiệt duyên.

Nghĩ như vậy, nàng im lặng một lúc, dường như phu quân tức giận như thế thì cũng là bình thường.

Nếu là nàng, nàng cũng sẽ rất tức giận.

Nàng dường như cảm thấy mình nên nói một tiếng ‘xin lỗi’.

Và nàng quả thực đã nói.

Trong sự im lặng kéo dài khi hai người đối mặt, nàng cúi đầu, khẽ nói: "Xin lỗi."

Đôi mắt Tạ Dục Vãn sâu thẳm trong chốc lát, dường như định nói gì đó, lại nghe thấy Khương Hoạ nói: "Năm đó là thiếp oán hận Nhị tỷ tỷ, mới làm ra chuyện không thể chấp nhận được như vậy, nếu, nếu chàng cảm thấy... thiếp, thiếp có thể..."

Đối diện với nàng, vị công tử lạnh lùng kia lặng lẽ nhìn nàng.

Hồi lâu sau, trong mắt nhuốm một tia thất vọng.

"Không còn gì khác sao?"
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Nguyễn Trang

    Nguyễn Trang

    Tác giả viết chắc tay. Có điều khi hai con hến ở dí nhau..ta nói đọc mà cảm nhận được cái không khí luôn

    3 ngày trước
  • Namnam

    Namnam

    Hay

    4 ngày trước
  • Thiên Tư Lăng

    Thiên Tư Lăng

    Truyện hay lắm nha mn

    1 tuần trước
  • diệp trần

    diệp trần

    Truyện được viết khá lôi cuốn!

    1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    chương 269: khi 2 con hến gặp nhau, chẳng lẽ drop truyện vì quỷ này. tức

    1 tuần trước
    • GrooGroo

      GrooGroo

      Haha lúc edit t cũng nghĩ giống bạn, hai người nch với nhau 1 câu là truyện này thành đoản văn liền :))) Đỡ tốn nước mắt độc giả

      1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    Chương 156. Phải chi đây là đoản văn. Câu chuyện kết thúc ở đoạn vừa đến Giang Nam xong cưới xong nu9 hạnh phúc suốt đời thì tốt biết mấy

    2 tuần trước
  • Tieu An

    Tieu An

    Phần đầu hơi nặng nề nhưng truyện cuốn

    2 tuần trước
  • Ngabui

    Ngabui

    Hay lắm

    3 tuần trước
  • Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Mới đọc mấy chương đầu mà phải công nhận tác giả khắc họa tâm lý nhân vật rất chắc tay

    3 tuần trước
  • Hao Pham

    Hao Pham

    Truyện hay nhẹ nhàng sâu lắng

    3 tuần trước