Chương 51

Chương 51
Trước Sau
Tạ Dục Vãn cúi mắt xuống, lặng lẽ nhìn nàng.

Hắn không nói gì thêm, chỉ ôm nàng chặt hơn. Đợi đến khi tiếng khóc của nàng trong lòng hắn dần ngừng lại, hắn đặt người lên ghế, ngồi xổm xuống, dùng khăn tay, từng chút một lau khô vết lệ của nàng.

Nàng đang nức nở, đối lập với đó là sự bình tĩnh của hắn.

"Khá hơn chưa?" Hồi lâu sau, hắn khẽ hỏi. Vừa nói, một tách trà ấm nóng được đưa đến trước mặt Khương Hoạ, hắn cúi mắt xuống, xoa mái tóc mềm mại của nàng.

Khương Hoạ ngước mắt lên, nhận lấy tách trà đó.

Cảm giác ấm nóng theo thành sứ truyền đến, tương ứng với đó, là đôi bàn tay lạnh lẽo thường ngày của Tạ Dục Vãn khi chạm vào nhau.

Nhưng rõ ràng đã gần như lạnh buốt, khi đầu ngón tay chạm vào nhau, nàng lại như bị bỏng vậy.

Nàng ngơ ngác nhìn tách trà trong tay, bắt đầu suy nghĩ về tất cả những điều rối ren này.

Kể từ khi họ thành hôn, nàng chưa từng chật vật như vậy trước mặt hắn. Nàng biết... dáng vẻ khóc lóc của nàng, rất khó coi, mắt đỏ, mũi đỏ, giữa hai hàng lông mày cũng đỏ. Ngay cả di nương, thấy nàng khóc quấy, cũng sẽ cười khẽ.

Nhưng hôm nay, hắn đã dọa nàng sợ.

Nàng chưa từng thấy hắn tức giận như vậy, ngay cả khi họ thỉnh thoảng có tranh cãi về chuyện nạp thiếp, nàng cũng chưa từng thấy trong mắt hắn nhìn thấy sự thất vọng và chán ghét như hôm nay.

Khoảnh khắc đó, nàng đột nhiên sợ hãi.

Nàng cũng không biết, nàng đang sợ điều gì.

Nhưng khoảnh khắc đối diện với ánh mắt đó, đôi mắt nàng đã đột nhiên đỏ hoe. Sau đó, liền có tất cả những gì vừa xảy ra. Nhưng vừa rồi chỉ là nàng mất kiểm soát, bây giờ bình tĩnh lại, nàng trở nên có chút mờ mịt.

Nàng chưa nghĩ ra cách xử lý chuyện của Khương Ngọc Oánh.

Tạ Dục Vãn dường như không mấy để tâm đến sự thất thần của nàng lúc này, chỉ dùng chiếc khăn sạch đã thấm nước ấm, nhẹ nhàng lau lên mặt nàng. Nàng sững sờ, ngước mắt nhìn về phía Tạ Dục Vãn đang cúi người nhìn nàng, đầu ngón tay run lên một lúc.

Nàng dường như nên nói về di nương, dường như nên nói về Khương Ngọc Oánh.

Nhưng khi hé môi lại chỉ nhỏ giọng nói một câu.

"Tạ Dục Vãn, nước này đắng quá."

Tay đang lau mặt cho nàng của Tạ Dục Vãn dừng lại, vẻ mặt trong mắt đậm hơn một phần, khẽ nói: "Được."

Nói xong, hắn đặt khăn tay xuống, đi đến chiếc tủ gỗ bên cạnh, cúi người, tìm ra lọ đường.

Hắn không mấy do dự, dùng chiếc khăn sạch bọc hai viên, quay người đi đến trước mặt Khương Hoạ. Nàng vẫn yên lặng nhìn hắn, đợi hắn giơ tay lên, nàng mở miệng.

Khoang miệng được lấp đầy bởi viên kẹo, nhưng thực ra Khương Hoạ đã không còn nếm ra được vị gì nữa.

Nhưng nàng vẫn cười, đôi mắt khóc còn đỏ hơn cả thỏ, nhưng khóe môi, đã có ý cười.

Tạ Dục Vãn dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ đuôi mắt ửng hồng của nàng, đôi mắt bình thản nhìn nàng. Đây là ánh mắt mà Khương Hoạ đã thấy nhiều nhất trong những năm nay, trong mắt hắn.

Ban đầu nàng không biết, chỉ nghĩ rằng hắn không quan tâm đến tất cả mọi thứ trên thế gian này.

Nhưng sau đó Quất Đường nói với nàng, không phải như vậy.

Khi đó Quất Đường nhìn nàng, vẻ mặt có chút ưu sầu.

Nàng ta nói, trước đây công tử không phải như vậy.

Chỉ là năm đó lão gia vào tù, cả tộc bị lưu đày, sau này được ân xá cũng chỉ suýt nữa giữ được mạng sống của cả tộc. Từ đó, công tử, người từ nhỏ đã mang danh thần đồng, đã trở thành niềm hy vọng phục hưng của Tạ gia.

Người trong tộc bắt đầu dùng những yêu cầu khắt khe nhất của thế gian để yêu cầu công tử.

Không được cười, không được khóc, không được vui, không được ghét.

Không được để lộ bất kỳ cảm xúc nào, trở thành nhược điểm có thể bị người khác nắm bắt.

Khi đó công tử tình cờ nhặt được một con mèo nhỏ bị bỏ rơi ngoài thư viện, vì không tìm được nhà thích hợp nên tạm thời nuôi bên mình. Nhưng chuyện này bị các trưởng lão trong tộc biết được, họ nhân lúc công tử đến thư viện, đã trực tiếp vứt bỏ con mèo nhỏ.

Đợi đến khi công tử trở về, chờ đợi hắn là ánh mắt xét nét của cả tộc.

Họ bắt công tử quỳ trong từ đường suốt ba ngày.

Trong lúc đó, tất cả các trưởng lão đều cùng nhau nhìn chằm chằm vào hắn.

Họ không trách mắng, không đánh đập, chỉ lạnh lùng, dùng một ánh mắt thất vọng nhìn công tử đang quỳ ở chính giữa từ đường.

Họ nói, gia tộc chưa hưng thịnh, công tử sao có thể có được niềm vui.

Kể từ đó, công tử rất ít khi biểu lộ cảm xúc của mình.

Vì vậy lúc này Khương Hoạ nhìn Tạ Dục Vãn, thấy ánh mắt hắn bình tĩnh, tim không ngừng đau nhói. Nỗi đau này, hoàn toàn khác với sự áy náy.

Nàng thậm chí không nhịn được mà dùng tay chạm vào môi hắn.

Trong mắt hắn thoáng qua một tia kinh ngạc.

Sau đó, liền nghe thấy nàng nói: "Tạ Dục Vãn, cười với thiếp đi."
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Nguyễn Trang

    Nguyễn Trang

    Tác giả viết chắc tay. Có điều khi hai con hến ở dí nhau..ta nói đọc mà cảm nhận được cái không khí luôn

    3 ngày trước
  • Namnam

    Namnam

    Hay

    4 ngày trước
  • Thiên Tư Lăng

    Thiên Tư Lăng

    Truyện hay lắm nha mn

    1 tuần trước
  • diệp trần

    diệp trần

    Truyện được viết khá lôi cuốn!

    1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    chương 269: khi 2 con hến gặp nhau, chẳng lẽ drop truyện vì quỷ này. tức

    1 tuần trước
    • GrooGroo

      GrooGroo

      Haha lúc edit t cũng nghĩ giống bạn, hai người nch với nhau 1 câu là truyện này thành đoản văn liền :))) Đỡ tốn nước mắt độc giả

      1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    Chương 156. Phải chi đây là đoản văn. Câu chuyện kết thúc ở đoạn vừa đến Giang Nam xong cưới xong nu9 hạnh phúc suốt đời thì tốt biết mấy

    2 tuần trước
  • Tieu An

    Tieu An

    Phần đầu hơi nặng nề nhưng truyện cuốn

    2 tuần trước
  • Ngabui

    Ngabui

    Hay lắm

    3 tuần trước
  • Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Mới đọc mấy chương đầu mà phải công nhận tác giả khắc họa tâm lý nhân vật rất chắc tay

    3 tuần trước
  • Hao Pham

    Hao Pham

    Truyện hay nhẹ nhàng sâu lắng

    3 tuần trước