Chương 28

Chương 28
Trước Sau
Giữa trưa.

Thị vệ tuỳ hành của Tạ Dục Vãn là Mạc Hoài trở về báo tin: "Nương tử, công tử đã được Thiên tử giữ lại trong cung. Công tử bảo thuộc hạ quay về báo cho nương tử một tiếng, nói rằng mấy ngày này có lẽ sẽ không về."

Bàn tay đang cầm tách trà của Khương Hoạ siết chặt, sau đó khẽ nói: "Ừm, ta biết rồi, về nói lại với phu quân..."

Nói được nửa chừng, Khương Hoạ bất giác dừng lại.

Nàng dường như, cũng không có gì, muốn nói với hắn nữa.

Mạc Hoài im lặng chờ đợi, cúi đầu, không hề vượt quá phận sự.

Quất Đường lên tiếng hoà giải: "Mạc Hoài, ngươi lui xuống trước đi."

Giọng Mạc Hoài vẫn lạnh lùng: "Vậy thuộc hạ xin về cung phục mệnh."

Lúc này Khương Hoạ mới nhận ra mình dường như có chút thất thố, khẽ nói một tiếng: "Ừm."

Sau khi Mạc Hoài đi, Khương Hoạ nhìn bàn thức ăn đầy ắp, đột nhiên không còn hứng thú ăn uống nữa. Nhưng do dự một lúc, vẫn cúi đầu, ăn hết khẩu phần như thường lệ.

Quất Đường nhận ra sự không vui của nàng, chỉ nghĩ rằng nương tử không vui vì mấy ngày không được gặp công tử nên cũng không nói gì.

Đợi đến khi nương tử dặn nàng dọn dẹp thức ăn đi, nàng tiến lên rót cho nương tử một tách trà: "Dù sao buổi tối công tử cũng không về, bữa tối nương tử có muốn ăn gì không, Quất Đường làm cho nương tử nhé?"

Khương Hoạ không muốn ăn gì cả.

Nhưng đối diện với ý tốt của Quất Đường, nàng vẫn suy nghĩ một lúc.

Đôi mắt của Quất Đường long lanh nhìn nàng, Khương Hoạ không thể nói ra lời từ chối, lại do dự một lúc, nàng khẽ nói: "Muốn ăn mì chay."

Đôi mắt Quất Đường cong lên: "Nương tử thật là thương ta."

Khương Hoạ không phủ nhận, gật đầu: "Ừm."

Quất Đường cười thu dọn đồ đạc rồi lui xuống, Khương Hoạ giữ nụ cười có chút do dự, theo bóng dáng Quất Đường biến mất, khóe môi nàng ngày càng mím chặt lại.

Một cảm giác buồn nôn dâng lên trong lòng, nàng cúi người, nhưng lại không nôn ra được gì.

Dùng khăn tay che miệng, thân thể nàng cứng đờ trong chốc lát.

Triệu chứng buồn nôn nôn mửa này, nàng là... có thai sao?

Nhận thức này đã phá tan lớp mặt nạ bình tĩnh của nàng, khiến nàng đột nhiên hoảng hốt. Trong chốc lát, cả người nàng đều ở trong trạng thái bất an.

Nàng không dám nghĩ kỹ, nếu có khả năng mang thai, hắn sẽ không cần phải nạp thiếp vào phủ nữa, nàng nên vui mừng vì điều này, phải không?

Nhưng nàng không vui.

Khương Hoạ vừa nôn khan, vừa siết chặt khăn tay, ngước mắt lên, dải lụa trắng kia, lại từ từ rủ xuống.

Nàng ngơ ngác nhìn, hồi lâu sau, mắt từ từ nhắm lại.

Lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên đổ mưa.

Tí tách...

Tí tách...

...

Trong thư phòng.

Hiểu Xuân cúi đầu, nhìn quanh một lượt, thấy không có Quất Đường mới yên tâm nhìn về phía tiểu thư trước bàn sách.

Đôi mắt Khương Hoạ cụp xuống, đang nhìn một cuốn văn thư bên dưới.

Hiểu Xuân mở miệng: "Tiểu thư, phu, phu nhân tìm nô tỳ có việc gì ạ? Nô, nô tỳ có gì, có thể, có thể giúp phu nhân không ạ?"

Khương Hoạ ngước mắt lên, nhìn thấy thân thể co rúm của Hiểu Xuân.

Nàng khẽ mở miệng: "Hiểu Xuân, chuyện đó, ta chưa từng trách ngươi."

Vành mắt Hiểu Xuân lập tức đỏ hoe: "Phu nhân, là lỗi của Hiểu Xuân, nhưng, là Hiểu Xuân, là Hiểu Xuân làm. Là nô tỳ tự trách mình, phu nhân không cần, không cần tha thứ cho Hiểu Xuân..."

Khương Hoạ cũng không nói tiếp, chỉ xoa bụng mình, cúi mắt, khẽ nói: "Ta hy vọng Hiểu Xuân có thể giúp ta một việc."

Hiểu Xuân vội gật đầu: "Tiểu thư, phu, phu nhân cứ nói đi ạ, nô, nô tỳ làm gì cho phu nhân cũng là điều nên làm."

Bàn tay Khương Hoạ dừng lại trên bụng vẫn còn phẳng lì, im lặng một lúc, nhìn về phía Hiểu Xuân đang quỳ trên đất: "Hiểu Xuân đã lâu không về nhà rồi nhỉ, ngày mai để người nhà đến thăm ngươi đi."

Hiểu Xuân sững sờ, sau đó vội gật đầu: "Nô tỳ ngày mai sẽ để phụ thân đến. Phu nhân, phu nhân bị bệnh sao, tại sao không dùng đại phu trong phủ, phu nhân..."

Khương Hoạ lắc đầu: "Không có bệnh, đừng lo, ngày mai giữa trưa đến."

Hiểu Xuân dường như còn muốn nói gì đó, nhưng Khương Hoạ đã xua tay, ra hiệu cho nàng ta lui xuống. Miệng nàng ta lập tức ngậm lại, thân thể run rẩy, áy náy quay người rời đi.

Phụ thân của nàng ta là một đại phu ở quê, ngày thường chữa bệnh cho người trong làng, chưa bao giờ lấy tiền. Nhưng có một lần, người trong làng theo đơn thuốc của ông lấy thuốc, uống mấy ngày lại chết. Gia đình đó đến tìm phụ thân, đòi ông bồi thường tiền, nếu không thì bồi thường mạng.

Nhưng phụ thân ngày thường chữa bệnh cho người ta, đều không lấy tiền, cả nhà họ đều dựa vào mẫu thân nàng ta giặt giũ thêu thùa kiếm chút tiền gạo. Gia đình đó thấy không đòi được tiền, liền định đánh chết phụ thân, cuối cùng mẫu thân bất đắc dĩ, đã bán nàng cho Khương phủ, đổi lấy một lạng bạc, bồi thường cho gia đình đó.

Sau khi vào phủ, nàng được phân đến bên cạnh tiểu thư.

Khi đó cuộc sống của tiểu thư không dễ dàng, mới sáu tuổi, đã phải ngày ngày chăm sóc di nương bệnh tật trên giường. Nhị tiểu thư trong phủ ghét tiểu thư và Quý di nương, hết lần này đến lần khác gây khó dễ.

Một ngày nọ di nương bệnh nặng, tiểu thư cầu xin mấy người cũng không tìm được đại phu, nàng ta liền nói với tiểu thư, phụ thân nàng ta là đại phu. Ngày hôm sau, nàng ta nói với bà tử trong phủ một tiếng, lén để phụ thân vào khám bệnh cho di nương.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Nguyễn Trang

    Nguyễn Trang

    Tác giả viết chắc tay. Có điều khi hai con hến ở dí nhau..ta nói đọc mà cảm nhận được cái không khí luôn

    3 ngày trước
  • Namnam

    Namnam

    Hay

    4 ngày trước
  • Thiên Tư Lăng

    Thiên Tư Lăng

    Truyện hay lắm nha mn

    1 tuần trước
  • diệp trần

    diệp trần

    Truyện được viết khá lôi cuốn!

    1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    chương 269: khi 2 con hến gặp nhau, chẳng lẽ drop truyện vì quỷ này. tức

    1 tuần trước
    • GrooGroo

      GrooGroo

      Haha lúc edit t cũng nghĩ giống bạn, hai người nch với nhau 1 câu là truyện này thành đoản văn liền :))) Đỡ tốn nước mắt độc giả

      1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    Chương 156. Phải chi đây là đoản văn. Câu chuyện kết thúc ở đoạn vừa đến Giang Nam xong cưới xong nu9 hạnh phúc suốt đời thì tốt biết mấy

    2 tuần trước
  • Tieu An

    Tieu An

    Phần đầu hơi nặng nề nhưng truyện cuốn

    2 tuần trước
  • Ngabui

    Ngabui

    Hay lắm

    3 tuần trước
  • Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Mới đọc mấy chương đầu mà phải công nhận tác giả khắc họa tâm lý nhân vật rất chắc tay

    3 tuần trước
  • Hao Pham

    Hao Pham

    Truyện hay nhẹ nhàng sâu lắng

    3 tuần trước