Đầu thu, mây đen cuồn cuộn, tiếng sấm lúc gần lúc xa, thỉnh thoảng lại có tia sét bạc xé ngang trời. Mưa lớn như trút nước dội xuống đất, rồi bốc lên từng lớp hơi nước mù mịt.
Một cỗ xe ngựa xa hoa dầm mưa mà đến, bánh xe nghiền qua vũng nước rồi chạy vào ngõ, dừng trước cửa phủ Tương Bình Hầu.
Gã sai vặt che ô nghênh đón quý nhân đi ra.
Người đến tên là Phạm Túc, mặc quan phục ngũ phẩm, bước chân vội vã. Mưa chẳng mấy chốc đã làm ướt mặt giày của hắn ta.
Chủ tớ hai người nhanh chóng tiến lên, cuối cùng dừng lại trước cửa phủ Hầu và gõ cửa.
Từ sớm đã đưa thiệp bái kiến nên khi vào phủ, gã sai vặt dẫn đường lập tức đưa hắn ta thẳng đến thư phòng của Tương Bình Hầu.
Vừa bước vào cửa, Phạm Túc liền rảo bước tiến về phía người đang ngồi sau án.
“Hầu gia!”
Sắc mặt hắn ta hơi tái, giọng nói gấp gáp, dễ dàng nhận ra vẻ hoảng loạn và bồn chồn trong từng hơi thở.
Tương Bình Hầu Ninh Hồng Yến đã đợi hắn ta từ lâu, lại biết rõ lý do hắn ta đến. Khi thấy vẻ mặt đầy kinh hoảng kia, trong lòng hắn cũng lạnh đi nửa phần. Bởi vậy ánh mắt chợt đổi, hắn hơi nghiêng người, một tay tựa lên án, thân mình nghiêng về phía trước, giọng nói hạ thấp đến cực điểm: “Thật sự... đã biết rồi?”
Phạm Túc gật đầu, rồi tiến lên thêm một bước, giọng nói mang theo chút run rẩy: “Hầu gia, giờ nên... nên làm sao cho phải? Đắc tội Kim Ngô Vệ thì còn có đường xoay chuyển, nhưng nếu đắc tội Đông Cung...”
Hắn ta không nói tiếp, nhưng ai nghe cũng hiểu, Đắc tội Đông Cung, ắt chẳng còn đường sống.
Ninh Hồng Yến nhíu mày, nếp nhăn hình chữ “xuyên” trên trán càng hằn sâu thêm mấy phần. Sắc mặt dần trở nên tái nhợt, ánh mắt nóng rực dán chặt vào gương mặt Phạm Túc như vẫn chưa hoàn hồn, một lúc lâu cũng chẳng hề động đậy.
Dù có đắc tội ai thì hắn cũng chưa từng dám đụng đến Thái tử.
Trước kia là vậy, nay cục diện đã rõ ràng lại càng không thể khác được.
Vị ở Đông Cung kia, dưới một người, trên vạn người, vững vàng ngồi ở vị trí Trữ quân, chính là đương triều Trữ Nhị – danh xứng với thực.
Chuyện này, chỉ cần hé miệng thôi cũng đủ rước họa vào thân, vốn chẳng phải điều hắn ta mong muốn. Mà đầu đuôi ngọn ngành, e là phải nhắc lại từ ba năm trước.
Khi ấy, Đại hoàng tử Tần Vương vẫn còn tại vị.
Hoàng thượng có bảy người con, nhưng trong số đó, người có thể sánh được với vị Thái tử Đông Cung sinh ra đã ngậm thìa vàng, sáng rực như mặt trời giữa trưa, tôn quý vô song kia – cũng chỉ có Đại hoàng tử mà thôi.
Ba năm trước, thành Trường An bên ngoài yên bình phồn thịnh, trông qua chẳng khác gì bức tranh vẽ. Giữa các hoàng tử, huynh đệ ngoài mặt nhường nhịn thuận hòa, nhưng sau vẻ tình thâm ý hợp, ẩn dưới gấm vóc lụa là lại là sóng ngầm cuồn cuộn – một cuộc tranh đoạt trữ vị âm thầm kéo dài.
Thế lực của Đại hoàng tử ngày một lớn mạnh, uy vọng cực cao, thậm chí đã manh nha ý định chia quyền với Thái tử.
Với cục diện như vậy, nếu để kéo dài e là có vài chuyện sẽ khó nói trước.
Ninh Hồng Yến có thể nói là cáo già ngàn năm, chưa từng tham gia phe phái tranh giành.
Hắn không đánh cược.
Nào ngờ, người tính không bằng trời tính.
Thân tín của Đại hoàng tử bị cuốn vào một vụ án hỏa hoạn ở bộ Hộ.
Khéo thay đúng ngày hôm đó, Ninh Hồng Yến tình cờ đang uống rượu tại nhà thị lang bộ Hộ.
Chuyện xảy ra đột ngột, một chuyện lớn như vậy, Ninh Hồng Yến đương nhiên cùng thị lang bộ Hộ đến đó.