Chương 27

Chương 27
Trước Sau
Mấy cung nữ cúi mình hành lễ, sau đó lần lượt bưng trà đến đưa vào tay ba người Chi Chi.

Chi Chi trong lòng thấp thỏm lo sợ, lặng lẽ lắng nghe hai người kia đối đáp từng câu từng chữ. Một khắc trước còn đang sợ hãi cho tính mạng của mình, thoắt cái tình thế đã xoay chuyển, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức ngoan ngoãn nhận lấy chén trà, cùng hai người kia dâng trà lên Thái tử phi. Không cần cố ý liếc nhìn, nàng cũng biết ánh mắt của An Lương đệ từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi mình, cứ gắt gao dán chặt lên người nàng.

An Như Ý quả thực đang nhìn chằm chằm nàng, quan sát từng cử chỉ, từng đường nét khuôn mặt và thân thể thấp hèn ấy. Trên đời này làm gì có nữ nhân nào lại lẳng lơ vô liêm sỉ đến thế! Từng ánh mắt, từng hơi thở của nàng đều Công khai mê hoặc nam nhân!

Cuối cùng, không khí trong điện cũng dần lắng xuống.

Thái tử phi đơn giản hỏi han vài câu.

Ba người được phong vị và ban tẩm cung.

Đúng như dự đoán của Chi Chi, cả ba đều chỉ được phong Phụng nghi, là cấp thấp nhất trong hậu cung.

Về phần tẩm cung...

Thu Khởi Nhi và Đường Thi Gia được sắp xếp ở cùng nhau tại Di Lan Các.

Còn Chi Chi thì ở chung Ngọc Loan Trai với Ngô Phụng nghi vốn đã cư trú tại đó.

An Lương đệ nhếch môi, không còn muốn tiếp tục ở lại thêm nữa. Nàng ta chậm rãi đứng dậy, từng động tác đều mang theo vẻ ngạo mạn.

“Thiếp thân mệt rồi, hôm nay xin phép lui về trước.”

Dứt lời liền khẽ cúi người, chẳng đợi Thái tử phi lên tiếng, nàng ta đã lạnh lùng liếc Chi Chi đang quỳ dưới đất một cái rồi quay người rời đi.

Cung nữ nhanh chóng theo sát phía sau.

Vừa ra khỏi cửa Trường Xuân cung, An Như Ý lập tức đổi sắc mặt, không còn giữ vẻ dè chừng:

“Đó là cái thứ gì chứ! Vương Viện Hy thật giỏi toan tính, đem con hồ ly tinh đó sắp xếp vào viện của Ngô Phụng nghi – người do nàng ta đề bạt. Muốn gần nước hưởng trăng à? Hừ, Thái tử làm sao lại nhất định phải sủng ái thứ đó chứ? Có đưa về đi nữa thì đã sao, cùng lắm cũng chỉ là một Phụng nghi nho nhỏ, thân phận hạ tiện, làm gì có số hưởng phúc? Ta xem nàng có thể sống yên ổn được mấy ngày?”

...

Chi Chi vốn đã rất căng thẳng, lại bị An Như Ý nhằm vào, áp lực càng thêm nặng nề. Mãi đến khi nàng ta rời đi, cảm giác như có gai nhọn đâm sau lưng mới dần tan biến. Nàng biết rõ, nếu không nhờ Thái tử phi, hôm nay nàng khó mà giữ được mạng.

Thật sự đáng sợ!

Không lâu sau, mọi người lần lượt rời khỏi.

Chi Chi được cung nữ dẫn đường đưa đến Ngọc Loan Trai, chính thức tách khỏi Thu Khởi Nhi.

Tuy Di Lan Các và Ngọc Loan Trai chỉ cách nhau một bức tường, nhưng không phải ở chung viện với hai người kia khiến Chi Chi cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ hơn nhiều.

Cả hai nơi đều không lớn, cảnh trí thanh nhã, tuy không thể so với Trường Xuân cung của Thái tử phi, nhưng dẫu sao cũng thuộc về hậu viện Đông cung, vẫn có phần xa hoa.

Một Phụng nghi được phân sáu người hầu hạ, gồm hai thái giám và bốn cung nữ.

Chi Chi bước vào tẩm cung, cảm giác sợ hãi tích tụ cả buổi rốt cuộc cũng dần dần tan đi. Cung nữ đi cùng đưa nàng tham quan một vòng, nàng bắt đầu phân tâm, càng nhìn càng thấy vừa mắt, trong lòng không khỏi lạc quan hơn.

Nàng thầm nghĩ: Ừm, đúng là không tệ chút nào! Có ăn có uống, có chỗ ở, có người hầu hạ, còn được phát lương tháng. Thái tử phi nhìn qua cũng không giống người khó tính, nếu dễ sống, nàng cũng không ngại ở lại lâu một chút. Nàng sẽ ngoan ngoãn, không gây chuyện với ai, đặc biệt không dính dáng đến Phó Thừa Lễ, chỉ cần mỗi tháng được lĩnh bạc đúng hạn là tốt rồi.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)