Thiếu nữ trắng trẻo, làn da nõn nà, dung mạo diễm lệ tựa hoa đào buổi xuân, rõ ràng vẫn còn trong cơn hoảng sợ, hơi thở gấp gáp, dáng vẻ rụt rè khiến người ta nhìn mà thương xót. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ ấy, đôi mắt long lanh như chứa cả mùa xuân, đôi môi đỏ mọng mê người đến tột cùng. Từng hơi thở phập phồng kia lại như ẩn chứa sự quyến rũ khó cưỡng, càng nhìn càng khiến lòng người ngứa ngáy.
Mỗi ánh mắt của nàng đều như đang nói với hắn rằng mọi chuyện không phải như vậy, mỗi ánh mắt đều đang kể rằng nàng bị ức hiếp, nàng vô tội. Ánh mắt nàng tha thiết nhìn hắn, khẽ lắc đầu gần như không thể nhận ra. Đôi mắt ấy vừa trong trẻo vừa gợi cảm, tựa như muốn mê hoặc lòng người.
Phó Thừa Lễ đột nhiên, liền thay đổi suy nghĩ.
An Như Ý đương nhiên trông thấy hết. Nàng ta thấy rõ dáng vẻ đáng thương rụt rè của ả hồ ly tinh kia, lại càng hiểu rằng đối phương muốn tố cáo mình, muốn vạch trần những gì mình đã làm. Trong lòng nàng ta căng thẳng đến cực độ, vừa tức giận vừa hoảng sợ, sợ rằng ả kia không biết lượng sức mà mở miệng nói càn. Ánh mắt nàng ta hung hăng khóa chặt lấy Chi Chi, một lần nữa dâng lên vẻ cảnh cáo gay gắt, nỗi bất an và sợ hãi càng thêm rõ ràng.
Nhưng tất cả chỉ diễn ra trong thoáng chốc. Ngay khi An Như Ý còn chưa kịp ra tay lấn át, trái tim nàng ta khẽ rung lên một nhịp vì nam nhân bên cạnh đã nhấc chân bước đi. Hắn không hề để tâm đến ả hồ ly kia, lại càng không có ý định nghe nàng ta nói một lời nào.
Rõ ràng hắn đang thiên vị An Như Ý.
An Như Ý lập tức bật cười, khuôn mặt đỏ bừng vì sung sướng rồi bước theo sau hắn.
“Điện hạ...”
“Điện hạ đến chỗ thiếp thân dùng chén trà được không?”
Khi đi ngang qua Chi Chi, nàng ta cố ý liếc nàng một cái đầy ác ý.
Tất cả diễn ra như một giấc mộng, sự bối rối và bất lực nhanh chóng bị cuốn trôi, thay vào đó là những điều khác khó gọi tên.
Đợi đến khi Phó Thừa Lễ cùng đoàn người của An Như Ý đã đi xa một lúc lâu, Chi Chi mới dè dặt quay đầu nhìn lại. Khi xác định họ đã rời khỏi, nàng mới cùng Cẩm Nhi đứng dậy.
Chi Chi ngoảnh lại nhìn về hướng ấy thêm một lúc thật lâu, sau đó mới vội vã cùng cung nữ rời đi.
Vừa rồi nàng không dám trực tiếp tố cáo, chính là vì đã suy nghĩ thấu đáo.
Nàng biết rõ Phó Thừa Lễ sẽ không đứng về phía mình.
Nếu tùy tiện nói ra, e rằng kết cục lại càng tệ hại hơn.
Và sự thật đã chứng minh điều đó.
Phó Thừa Lễ quả nhiên sẽ không đứng ra chủ trì Công đạo cho nàng.
Hắn ghét nàng đến mức chẳng thèm che giấu.
Trái tim Chi Chi đập thình thịch không ngừng, suýt chút nữa đã bật khóc thành tiếng.
Đông cung này thật sự rất khó sống.
Nàng có một linh cảm vô cùng chẳng lành.
An Như Ý chắc chắn sẽ ngày càng quá quắt hơn với nàng.
Chuyện xảy ra hôm nay càng khiến An Như Ý tin chắc rằng Phó Thừa Lễ sẽ không bao giờ để tâm đến sống chết của nàng. Về sau, nàng ta còn không biết sẽ hành hạ, ức hiếp nàng đến mức nào nữa.
Nàng chỉ là một Phụng nghi nhỏ bé, không nơi nương tựa, đã bị người ta xem là cái gai trong mắt, là cái dằm trong thịt, cuối cùng phải sống ra sao đây?
Chẳng mấy chốc, hoàng hôn buông xuống.
Chi Chi trong lòng nặng trĩu muộn phiền, bữa tối cũng chẳng ăn được bao nhiêu.