Dù nàng vẫn hơi cúi đầu, không thể nhìn rõ sắc mặt và biểu cảm của những người xung quanh, nhưng nàng vô cùng sợ hãi, bản năng mách bảo rằng tất cả ánh mắt trong phòng đều đang dồn về phía mình, như muốn nuốt chửng nàng ngay tại chỗ.
Trong lòng nàng hoảng loạn kêu thầm "mẹ ơi", lập tức hối hận, không còn muốn ở lại Đông cung nữa. Nàng thầm nhủ: "Đừng... đừng nhìn ta như thế... nam nhân của các người ta không cần... ta chỉ muốn lĩnh lương tháng thôi, cho ta bạc là được rồi... Nếu thật sự không được, lương tháng ta cũng không cần nữa... bạc này khó kiếm quá... thôi khỏi đi... ta sẽ đi ngay... ai thả thiếp ra, thiếp lập tức rời khỏi đây..."
Đôi bàn tay nhỏ của nàng siết chặt, sống lưng đã rịn đầy mồ hôi.
Căn phòng vẫn im lặng như tờ.
Một lúc lâu sau, An Như Ý mới lên tiếng.
“Nữ nhân này yêu khí quá nặng, không nên ở lại Đông cung, e rằng sẽ gây họa cho Thái tử. Thiếp nghĩ ít nhất cũng nên mời vài vị hòa thượng hoặc đạo sĩ đến làm phép, trừ bỏ yêu khí trên người nàng ta mới được. Ca ca của thiếp tình cờ quen biết một pháp sư đạo hạnh rất sâu, hay là, Thái tử phi cứ giao người cho thiếp xử lý đi...”
Giọng nói của nàng ta nhẹ nhàng, âm điệu trong trẻo như tiếng chim hoàng oanh, nhưng những lời thốt ra lại đầy sát khí.
Tim nhỏ của Chi Chi giật thót, nỗi sợ dâng lên từng đợt.
Huống hồ nàng đâu phải kẻ ngốc, sao có thể không nhận ra An Lương đệ căm ghét mình. Cứ cho là nàng ta chỉ nói miệng vậy, nhưng nếu thật sự rơi vào tay nàng ta, nàng còn đường sống sao? Muốn thoát thân e còn khó hơn lên trời!
Thái tử phi nghe xong chỉ khẽ cười, giọng nói dịu dàng:
“An Lương đệ nói đùa rồi. Làm gì có yêu khí chứ, trên đời này lại có yêu quái sao?”
Khóe môi An Như Ý khẽ nhếch, hừ nhẹ một tiếng rồi ngẩng đầu lên, giọng nói cũng cao hơn hẳn:
“Thái tử phi ở trong cung lâu ngày, tất nhiên không hiểu rõ ngoài kia. Huynh trưởng của thiếp thường ra chiến trường, đã gặp đủ loại chuyện, trên đời này cái gì cũng có. Thái tử phi làm sao dám khẳng định không tồn tại yêu quái? Nàng ta mang dáng vẻ thế kia, Thái tử phi thực sự định để nàng ta diện kiến Thái tử sao? Nếu chẳng may là một thứ dơ bẩn, tổn hại đến Thái tử, Thái tử phi gánh nổi hậu quả không?”
Vương thị chỉ mỉm cười nhạt: “An Lương đệ không cần quá lo lắng. Người là do Tào Công Công đưa đến, mà đã là người Tào Công Công đưa về, tức là đã được Thái tử cho phép từ trước. Người đã thuộc về Thái tử, bản cung sao có thể tự ý giao cho An Lương đệ?”
An Như Ý không chịu dừng lại, liền tiếp lời: “Không giao cũng được, thiếp vẫn còn cách khác. Cứ thử lấy lửa thử thân đi, nếu là yêu thì tự nhiên không sợ lửa. Nếu Thái tử phi lo rằng nàng ta không phải yêu, sợ thiêu chết người sẽ khó ăn nói, vậy thì... chỉ cần thiêu một tay thôi cũng được...”
...
Vương thị lại mỉm cười, nụ cười dịu dàng trái ngược hẳn với vẻ kiêu ngạo của An Như Ý.
“Hôm nay An Lương đệ làm sao vậy? Sao lại lạ lùng như thế, có phải trong người không khỏe không? Có cần bản cung truyền thái y đến khám cho An Lương đệ không?”
Sắc mặt An Như Ý căng thẳng, tay siết chặt, trong lòng lập tức hiểu rõ ẩn ý châm chọc trong lời Thái tử phi, cũng nhìn ra được rằng con hồ ly tinh kia... đã được nàng ta bảo vệ rồi.
Nàng ta vốn quen thói nịnh hót Thái tử!
Vương thị nói xong liền từ từ chuyển ánh nhìn, nét mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, hoàn toàn không còn để ý đến An Như Ý nữa mà quay xuống phân phó: “Dâng trà đi.”