Nhắc lại một lần nữa, đây không phải truyện cung đấu.
Tất cả chỉ để phục vụ cho tuyến tình cảm.
...
Cẩm Nhi vội vàng đỡ lấy Chi Chi.
Nếu không có cung nữ bên cạnh, Chi Chi e rằng đã đứng không vững, toàn thân run lẩy bẩy, sợ đến mức chẳng thốt nổi thành lời.
Thu Khởi Nhi gần như hét lên: “Chuyện này là sao?”
Đường Thi Gia cũng sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, dùng khăn che miệng, nép sát vào cung nữ bên cạnh, toàn thân run rẩy.
Hai cung nữ của Ngô Phụng nghi càng hoảng loạn khóc lóc thảm thiết.
Trong phòng lập tức rơi vào một mớ hỗn loạn.
Ngoài cửa, một tiểu thái giám lanh lẹ lập tức chạy vọt ra khỏi Ngọc Loan Trai, hướng về Trường Xuân cung mà lao đi.
Chi Chi trừng mắt nhìn Ngô Phụng nghi đang nằm gục bên cạnh chiếc đĩa vỡ, thân thể không ngừng run rẩy, sợ đến mức hai tai ù đi, nhưng nàng không hề ngây dại, ngược lại đầu óc vô cùng tỉnh táo.
Đĩa bánh đó có vấn đề?
Đây... đây là tẩm cung của nàng.
Đĩa bánh đó, vốn là chuẩn bị cho nàng ăn!
Không lâu sau, bên ngoài Ngọc Loan Trai liền vang lên tiếng động.
Người đầu tiên đến từ Trường Xuân cung là Trịnh ma ma – người thân cận của Thái tử phi.
Khoảng một chén trà sau đó, kiệu của Thái tử phi cũng đến nơi.
Vương thị mặc một thân hoa phục, sắc mặt lạnh băng bước vào phòng.
Chi Chi cùng mọi người trong phòng lập tức quỳ xuống.
Vương thị đảo mắt nhìn qua Ngô Phụng nghi đang nằm trên đất và chiếc đĩa ngọc vỡ nát, trầm giọng hỏi Trịnh ma ma: “Đã mời thái y chưa?”
Trịnh ma ma đáp: “Dạ, nô tỳ đã sai người đi mời Phương thái y, chắc hẳn sắp đến nơi rồi.”
Vương thị khẽ gật đầu, sau đó quay sang nhìn Chi Chi.
“Xảy ra chuyện gì?”
Chi Chi sợ đến nước mắt rưng rưng, may mắn lúc này đã lấy lại chút tinh thần. Dù giọng nói vẫn còn run rẩy nhưng cũng đã có thể cất lời.
Nàng khe khẽ kể lại mọi việc một lượt.
Nghe xong, ánh mắt Vương thị lại rơi xuống đĩa bánh dưới đất.
Đúng lúc đó, Phương thái y bước vào.
Hắn hành lễ với Thái tử phi, sau khi được phân phó liền lập tức kiểm tra đĩa bánh vỡ và thi thể của Ngô Phụng nghi.
Một lát sau, Phương thái y đứng dậy bẩm báo:
“Khởi bẩm Thái tử phi, đây là... Hạc Đỉnh Hồng.”
Hai chân Chi Chi bỗng chốc mềm nhũn.
Trên đời này, e rằng không mấy ai không biết Hạc Đỉnh Hồng là thứ gì.
Vương thị tức giận quát lớn: “Phương thái y đã xem kỹ chưa? Đông cung này sao lại xuất hiện thứ đó?”
Phương thái y cúi người đáp: “Thái tử phi, ngàn vạn phần là thật.”
Đầu óc Chi Chi như quay cuồng, toàn thân hoàn toàn phải dựa vào hai cung nữ dìu đỡ mới có thể đứng vững.
Mọi việc đến nước này đã rõ ràng không thể rõ ràng hơn: có người muốn hại nàng. Là muốn lấy mạng nàng!
Người đó tuyệt đối không thể là Phó Thừa Lễ.
Nếu Phó Thừa Lễ thật sự muốn nàng chết, căn bản chẳng cần phiền phức đến mức này.
Vậy thì... chỉ có thể là những nữ nhân trong Đông cung.
Nàng vào cung đến nay đã chín ngày, chín ngày an ổn.
Nàng còn tưởng cuộc sống trong Đông cung sẽ nhẹ nhàng dễ thở, nào ngờ, sự bình yên mấy ngày qua chỉ là giả dối.
Có người đang chờ đợi.
E rằng họ đang quan sát thái độ của Thái tử đối với nàng.
Suy cho cùng, sự an ổn trước đó chẳng qua là nhờ Thái tử chưa có động thái rõ ràng nào với nàng.
Đêm trước, Thái tử ghé qua tẩm cung nàng. Hắn chưa từng sủng hạnh nàng. Sang ngày hôm sau, đã có người trắng trợn ra tay muốn đoạt mạng nàng. Điều đó chỉ có thể cho thấy, đối phương đã đoán chắc rằng Thái tử sẽ không bận tâm đến sống chết của nàng.
Chi Chi thật sự sợ đến ngây người.