Chương 31

Chương 31
Trước Sau
Nam nhân kia vẫn giữ dáng vẻ nhã nhặn, giọng nói đều đặn, không nhanh cũng chẳng chậm, như thể chẳng có chuyện gì đặc biệt vừa xảy ra.

Chi Chi cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ, nhưng cuối cùng vẫn bật khóc. Nàng không ngừng lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo vị ngọt mềm mại, đôi chân mảnh khảnh run rẩy không thôi, thực sự không còn sức đứng vững.

Không chỉ không đứng vững, đầu óc nàng còn trống rỗng, cả người như rơi vào trạng thái mê man.

Hoảng loạn, sợ hãi, xấu hổ, bất lực, mọi cảm xúc dâng trào cùng lúc khiến nàng nghẹn ngào. Giọng nói khẽ khàng nhưng chứa đầy ý van xin: “Thái tử...”

Thế nhưng, nam nhân kia dường như chẳng hề nghe thấy. Bàn tay hắn vừa nóng vừa cứng, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, toàn thân toát ra khí chất bức người của một kẻ nắm quyền sinh sát, không cho ai phản kháng. Trong ánh mắt lạnh nhạt ấy, giọng nói mang vài phần dỗ dành khi nãy dường như đã là ân huệ lớn nhất mà hắn dành cho nàng.

“Ngươi tên là Thẩm Chi Chi?”

“...Dạ... phải...”

Chi Chi vừa khóc vừa đáp lời. Nàng muốn cầu xin hắn dừng lại, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, cổ họng đã nghẹn lại, thay vào đó chỉ còn là hai tiếng rên khẽ đứt đoạn. Cơ thể mềm yếu của nàng khẽ cong lên, không cách nào đứng thẳng, đôi chân nhỏ chỉ muốn lùi lại theo bản năng, nhưng không có chút sức lực nào, cũng không dám lui, cuối cùng chỉ còn lại những tiếng nức nở ngắn ngủi.

Tiếng nức nở ấy khi thì kéo dài, khi lại ngắt quãng, hòa theo từng chuyển động của bàn tay hắn. Đôi mắt long lanh của Tiểu cô nương lúc nào cũng ươn ướt, ánh nhìn đáng thương vô cùng. Khuôn mặt nhỏ xinh quyến rũ đã ướt đẫm nước mắt, ánh mắt nàng vẫn không rời khuôn mặt hắn, cố gắng giao tiếp bằng ánh mắt, bốn mắt gặp nhau. Một tay nàng vịn vào chiếc bàn đặt trước sập thấp để đứng vững, tay còn lại không biết nên đặt ở đâu.

Trên khuôn mặt nam nhân vẫn không có lấy một nét cảm xúc rõ rệt, vẻ lạnh nhạt và thờ ơ không khác mấy lúc vừa đến, vẫn giữ dáng vẻ nho nhã, khiến người ta khó lòng tin được hắn vừa ra tay tàn nhẫn đến thế.

Ước chừng thời gian bằng một chén trà, dưới đất đã lấm tấm nhỏ xuống từng giọt sương trong vắt, giữa làn sương ấy còn thấp thoáng vài đốm hồng mai.

Toàn thân Chi Chi run rẩy không ngừng, nước mắt lã chã rỡi. Nàng khe khẽ nức nở, răng khểnh cắn chặt lấy ngón tay ngọc nhỏ nhắn. Mồ hôi khiến vài sợi tóc xanh dính vào khuôn mặt đang đỏ bừng như hoa phù dung, dáng vẻ tiều tụy càng làm nổi bật sự đáng thương. Nhưng chính dáng vẻ ấy lại khiến nàng thêm phần yêu mị. Đôi môi đỏ mọng mấp máy, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tủi thân, không ngừng phát ra tiếng nức nở khe khẽ, cuối cùng được cung nữ đỡ lấy, từng bước chậm rãi bước vào phòng ngủ.

Lúc này đã có người bưng chậu bạc đến cho Thái tử rửa tay.

Phó Thừa Lễ thong thả đứng dậy, bình tĩnh rửa tay.

Phía sau rèm châu, hai y nữ đã chờ sẵn trước cửa.

Nghe thấy động tĩnh, hắn trầm giọng ra hiệu.

Hai y nữ khẽ cúi đầu, cùng bước vào kiểm tra dấu vết dưới đất và nước trong chậu bạc. Sau đó, họ ngẩng đầu, lặng lẽ lắc đầu với Thái tử.

Phó Thừa Lễ liếc mắt nhìn một cái, rồi thu ánh nhìn về, thản nhiên nâng chén uống trà. Cả quá trình không nói một lời, như thể trước đó chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.

...

Trong phòng ngủ, đôi chân Chi Chi vẫn còn run rẩy, đã lên giường từ lâu nhưng vẫn chưa thể hồi phục.

Nàng vẫn không ngừng nức nở, nước mắt liên tục tuôn rơi từ đôi mắt đẹp ướt đẫm.

Cung nữ bên cạnh ân cần hỏi han, thỉnh thoảng bưng trà rót nước, nhẹ giọng an ủi.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)