Chương 46

Chương 46
Trước Sau
Trốn chạy là bản lĩnh gia truyền của nàng, chưa từng để ai bắt được.

Nàng có thể khiến mấy người kia hoa mắt chóng mặt đến nôn mửa.

Cứ thế, nàng “vèo vèo” chạy vài vòng, rẽ trái rẽ phải vài lần là đã cắt đuôi được đám người đó, sau đó lập tức lao thẳng về phía Quảng Dương Cung.

“Ta, ta là... là Thẩm Phụng Nghi của Ngọc Loan Trai... gặp, gặp nguy hiểm... ta muốn cầu kiến Điện hạ... làm phiền Công Công... thông báo giúp...”

...

Trong Quảng Dương Cung, màn đêm vừa buông xuống.

Đại điện rộng lớn lát đá cẩm thạch, rèm ngọc treo lấp lánh, cảnh trí vô cùng xa hoa tráng lệ.

Phó Thừa Lễ khẽ nâng tay, hai cung nữ đang bẩm báo liền cúi mình, lặng lẽ lui ra ngoài.

Nam nhân vẫn bình thản, rót nước sôi vào ấm trà tử sa, động tác thong thả chờ đợi...

Bên ngoài Quảng Dương Cung, thái giám gác cổng khom người hành lễ: “Thẩm Phụng Nghi xin đợi một lát, nô tài sẽ lập tức đi bẩm báo.”

Chi Chi sắp khóc đến nơi. Lúc này, áo choàng đã rơi mất, trời lại khá lạnh, người thì đang hoảng sợ nên nàng ôm chặt lấy hai vai, thân thể khẽ run lên, dáng vẻ càng thêm đáng thương.

Nghe Công Công nói xong, nàng lập tức gật đầu liên tục, đồng thời không ngừng quay đầu lại nhìn.

Đám người kia sẽ nhanh chóng đuổi đến nơi.

Nàng khẽ bước một chân lên như muốn thử, rồi lại rụt trở về, đôi mắt long lanh đáng thương nhìn Công Công kia: “Ta... ta lạnh quá... ta có thể vào trong đứng cạnh tường đợi được không?”

Thái giám thấy nàng co ro run rẩy, liền ôn hòa cúi đầu nhường một bước: “Thẩm Phụng Nghi cứ vào trước đi.”

Chi Chi lập tức bước nhanh vào bên trong.

Nhưng vừa mới đặt chân vào chưa được bao lâu, phía xa trong con hẻm đã xuất hiện năm bóng người lần lượt bước ra.

Năm người kia dáo dác nhìn quanh, tìm kiếm rất lâu rồi lại tản ra tìm sang những nơi khác.

Chi Chi run rẩy, siết chặt bàn tay nhỏ, trong lòng biết rõ bản thân đang ẩn mình trong Quảng Dương cung, năm người kia dù có tìm thế nào cũng không thể phát hiện ra nàng. Cửa ải trước mắt tạm thời coi như đã vượt qua, thế nhưng cửa ải tiếp theo sẽ ra sao.

Thái tử có gặp nàng không, nếu gặp rồi thì sẽ như thế nào, nàng đều không biết.

Đang trong lúc hồi hộp chờ đợi, vị Công Công đi bẩm báo cuối cùng cũng trở về.

“Thẩm Phụng Nghi, mời.”

Ánh mắt Chi Chi lập tức sáng lên, đôi chân mềm nhũn.

Đây là kết quả mà nàng mong đợi, nhưng đồng thời cũng khiến lòng nàng dâng lên từng đợt hoảng hốt.

Nàng lập tức đáp lời, vội vã theo người kia đi vào bên trong.

Trong đại điện, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng khắp nơi, không khí xa hoa đến mức khiến người ta rùng mình. Những tấm rèm ngọc trai va nhẹ vào nhau, phát ra tiếng lanh canh trong trẻo, có người đứng bên vén rèm cho nàng bước vào.

Nàng khẽ cúi đầu suốt dọc đường, không dám nhìn quanh dù chỉ nửa phần, hơi thở cũng dè dặt, sợ hãi đến mức không dám thở mạnh. Phải đến khi bước vào sâu bên trong, nàng mới từ từ ngẩng mắt lên, nhìn về phía nam nhân đang ngồi phía trước.

Khoảng cách giữa hai người khá xa, hắn đang ngồi nơi bàn trà, bận rộn với việc pha nước, thấy nàng bước vào cũng không hề ngẩng đầu, chỉ thờ ơ buông ra một chữ: “Nói.”

Chi Chi sợ đến mức chân run bần bật, huống hồ nàng vốn đang làm chuyện khiến chính bản thân cũng phải sợ hãi. Vì thế nàng chỉ biết từ từ quỳ xuống, nhẹ giọng cầu xin: “Thiếp thân cầu xin Điện hạ, cứu thiếp thân...”

Phó Thừa Lễ chậm rãi nâng mắt, ánh nhìn lạnh lẽo rơi xuống người đang quỳ trên nền đất.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)