Tào Công Công thấy nàng phản ứng có phần chậm chạp, chỉ nghĩ nàng đang thất thần, liền dịu giọng nhắc lại: “Cô nương Chi Chi có cần ta nói lại không?”
Chi Chi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lập tức lắc đầu, giọng nói vừa nhẹ vừa nhỏ: “Ta biết rồi.”
Tào Công Công quan sát nàng kỹ một chút, rồi mỉm cười. Hắn tự nhiên có thể nhìn ra trong ba người này, ai là người có khả năng được sủng ái nhất.
“Biết rồi thì đi đi.”
Chi Chi cúi người đáp lời. Thu Khởi Nhi và Đường Thi Gia cũng làm theo. Ba người lần lượt đi theo cung nữ.
Dọc đường, Thu Khởi Nhi cuối cùng cũng bật cười. Lúc đến đây nàng ngồi kiệu suốt, không trò chuyện với ai. Vừa nãy lại có mặt Tào Công Công, không tiện nói gì, nhưng giờ thì khác.
Nàng dùng khuỷu tay huých nhẹ Đường Thi Gia, giọng nói mang theo ý cười: “Không ngờ ba chúng ta lại có cái số phận này! Đây chính là Đông Cung đó!”
Đường Thi Gia không dám nói nhiều, chỉ gật đầu.
Thu Khởi Nhi lại nói nhỏ: “Ngày trước lúc ta còn ở Giáo Phường Ty, có nghe người ta lén bàn rằng Thái tử tuy đã thành thân ba năm nhưng Đông Cung đến giờ vẫn chưa có con nối dõi! Nghĩ mà xem, nếu có ai trong chúng ta mang thai trước, chẳng phải sẽ thăng tiến vùn vụt sao!”
Đường Thi Gia “ừm” một tiếng, vẫn chỉ lặng lẽ gật đầu.
Thu Khởi Nhi liếc nhìn Chi Chi, tuy vẫn ghét khuôn mặt đó như mọi khi, nhưng cũng không thể không thừa nhận nàng ta đẹp thật. Đặc biệt là ngày hôm qua, ánh mắt Thái tử gần như luôn dán vào con hồ ly tinh này.
Giờ đây tình thế đã khác, nàng liền nảy ra ý muốn kết thân với Chi Chi, giọng nói cũng ôn hòa hơn nhiều: “Ba chúng ta đều xuất thân thấp hèn, lại mới vào cung chưa có chỗ dựa, đã cùng đến đây thì đương nhiên nên kết thành một khối. Tỷ muội đồng lòng, tương trợ lẫn nhau, cùng vinh cùng nhục, muội muội Chi Chi thấy sao?”
Ánh mắt Chi Chi khẽ đảo qua, liếc nhìn Thu Khởi Nhi một cái, trong lòng đại khái đã đoán được tâm tư của nàng ta.
Nàng ta quên việc trước đây đã từng ức hiếp Chi Chi thế nào?
Cùng vinh cùng nhục ư?
Cùng chịu nhục thì có lẽ đúng, còn cùng hưởng vinh hoa sao có thể?
Tuy quen biết chưa lâu nhưng Chi Chi đã sớm nhìn thấu con người nàng ta.
Hơn nữa, các nàng muốn làm gì thì cứ việc, nàng không có ý định dính dáng đến bọn họ.
Chi Chi không nói một lời, chỉ một ánh mắt kia đã là câu trả lời rõ ràng.
Thu Khởi Nhi hoàn toàn không ngờ tới, tức đến mức mặt mày tái mét, hừ lạnh một tiếng: “Đồ không biết điều!”
Không bao lâu sau, ba người được cung nữ dẫn đến Thanh Hợp Đường.
Nghe nói nơi này là chỗ mà bất kỳ người mới nào cũng phải ở.
Ba người tạm thời cùng chung một phòng, nhìn là biết hai người kia đều rất vui mừng.
Cũng không khó để thấy Thu Khởi Nhi đang cố tình trút giận lên đầu Chi Chi.
Chi Chi chẳng buồn để ý, nàng có suy nghĩ riêng của mình. Đôi mắt nhỏ không ngừng quan sát bốn phía, cuối cùng đưa ra kết luận: đây mới thật sự là một cái lồng giam, có mọc cánh cũng khó mà thoát ra được.
Ngay sau đó, nàng lập tức nghĩ đến chuyện tiền bạc.
Tiền của nàng vẫn còn giấu tận Dương Châu!
Đến chiều, ma ma dạy lễ nghi đến nơi.
Ba người Chi Chi xếp thành hàng ngay ngắn.
Ma ma họ Phương, chậm rãi quan sát từng người. Khi ánh mắt dừng lại ở Chi Chi thì rõ ràng sững người một thoáng.
Trong Hoàng cung chưa bao giờ thiếu mỹ nhân, Đông Cung lại càng không. Bao nhiêu năm qua bà đã gặp không biết bao nhiêu dung mạo xinh đẹp, nhưng chưa từng thấy ai yêu kiều như thế.
Chi Chi không biết bà ta đang nghĩ gì, chỉ quan tâm đến bản thân mình.