Chương 9

Chương 9
Trước Sau
Cuộc sống như vậy kéo dài mãi cho đến ba tháng trước mới tạm ổn định trở lại.

Lý do là vì, nàng được người khác che chở.

Người bảo vệ nàng là một tiểu thư quan gia bỏ nhà ra đi.

Tiểu thư ấy còn nhỏ tuổi, ngang tuổi với nàng, chẳng hiểu chuyện đời, tưởng nàng là một tiểu thiếu niên, mỗi lần thấy nàng liền đỏ mặt tía tai, thích nàng đến độ không chịu nổi nên bảo vệ nàng hết sức chu đáo.

Cũng vì vậy, mỗi lần gặp chuyện khiến nàng sợ hãi, Chi Chi liền trốn sau lưng vị tiểu thư ấy.

Nha hoàn và thị vệ của tiểu thư tuy là bảo vệ tiểu thư, nhưng cũng thuận tay bảo vệ luôn cả Chi Chi.

Chi Chi vốn nghĩ, chỉ cần tích cóp được chút bạc, nàng cũng sẽ tự mua vài nha hoàn và thị vệ, rồi sống một cuộc đời bình lặng an yên. Nào ngờ nguyện vọng ấy còn chưa kịp manh nha, nàng chưa kịp lộ thân phận trước vị tiểu thư kia, mà lại bị bọn buôn người để mắt trước.

Một lần nàng ra ngoài một mình vì có chuyện gấp, nhưng có kẻ ra tay bất ngờ, đập mạnh vào đầu khiến nàng choáng váng ngất xỉu.

Khi tỉnh lại, Chi Chi đã trở thành một con “ngựa gầy”*, lại lần nữa mất hết tự do.

(*Ngựa gầy: là một cách nói ẩn dụ trong văn hóa Trung Hoa cổ, mang nghĩa ẩn ý và miệt thị, thường dùng để chỉ những nữ tử trẻ đẹp nhưng có thân phận thấp hèn bị đem bán – đặc biệt là vào các thanh lâu, phủ quan hoặc cho các nhà quyền quý làm thiếp, kỹ nữ, hoặc người hầu hạ giường chiếu.)

Sau đó là bảy, tám ngày đầu óc mơ hồ, ký ức tiếp nối bằng việc bị một vị đại quan đến từ hoàng thành mua lại, đưa tới Trường An. Nàng cùng một “ngựa gầy” khác bị dâng vào phủ Hầu gia Xương Bình, bị đưa thẳng vào Vô Uyển.

Công sức bao ngày, cuối cùng cũng uổng phí.

...

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn chưa dứt. Trong phòng, ánh nến lặng lẽ lay động. Thiếu nữ đã chỉnh tề y phục, trong đôi mắt long lanh có ánh nước, khuôn mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay, dù lúc này được tô điểm lòe loẹt, vẫn lộ ra vẻ diễm lệ đến cực độ, trông chẳng khác gì một con hồ ly nhỏ.

Song lúc này, ánh mắt hồ ly ấy lại có chút thất thần. Nàng cứ thế ngây ngốc nhìn về một phía, đôi mày nhíu nhẹ, đầu óc trôi đi đâu mất, suốt một lúc lâu không nhúc nhích. Mãi đến khi bên ngoài truyền đến một giọng nói cáu kỉnh: “Còn chưa xong à? Mau lên!”

Giọng điệu khó nghe, cũng chẳng khó nhận ra là tiếng của mụ Chương độc ác.

Lập tức, tim Chi Chi run rẩy kéo theo cả thân thể cũng chấn động, bị kéo khỏi hồi ức, quay lại với hiện thực. Ánh mắt nàng chợt linh hoạt trở lại, trong lòng cũng không khỏi sợ hãi, hoảng hốt đến mức khẽ giật mình, vội vàng hướng ra bên ngoài lên tiếng đáp lời:

“Xong... xong rồi, xong rồi.”

Vừa rồi, nàng chỉ hồi tưởng ký ức một lần, nhưng đến tận bây giờ vẫn như đang trong giấc mộng chưa tỉnh.

Từ lúc còn là “ngựa gầy” ở Dương Châu, đến khi bị bán cho vị quan họ Tống, rồi bị giam trong Vô Uyển phủ Hầu gia Xương Bình, tính ra mới hơn một tháng, trong đó có nửa tháng nàng dằn dặt trên đường chuyển giao. Cảnh ngộ mỗi bảy tám ngày lại đổi khác một lần, khiến nàng thật sự chưa kịp phản ứng cho rõ ràng.

Thế nhưng giờ đây không giống nữa. Ký ức vừa rồi khiến nàng run sợ trong lòng, đến tận giờ vẫn còn dư âm chưa tan.

Ba ngày rồi, Vô uyển là nơi thế nào, nàng lại không rõ hay sao?

Ca cơ vũ cơ trong hậu viện của quan lớn thì khác gì kỹ nữ trong chốn thanh lâu lầu xanh?

Chi Chi đương nhiên không muốn bị hao mòn ở đây, huống hồ “kho bạc nhỏ” của nàng vẫn còn cất ở Dương Châu.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)