Không biết có phải vì cảm nhận được có người trong tầm mắt hay không, hắn nghiêng đầu liếc nhìn, lại hướng về phía bên này.
Ánh mắt đó dường như vừa vặn chạm phải ánh mắt của Chi Chi.
Nàng đứng bên cửa, rụt rè, có chút sợ hãi, lại có chút sốt ruột, môi run run. Nhưng hắn chỉ nhìn một cái rồi đi luôn.
Tâm trạng Chi Chi lập tức sa sút.
Nhưng đúng lúc này, lại thấy Lý ma ma nhanh chóng đi về phía ba người nàng, mặt mày hớn hở, giọng nói lại hạ rất thấp: “Ba đứa bay có mệnh rồi!”
Ba người: “!”
...
Tương Bình Hầu Phủ
Tuy ba người họ đã thoát chết nhưng Ninh Hồng Yến lại vừa mừng vừa lo. Một mặt, hắn kích động đến mức tim đập thình thịch; một mặt, lại thấp thỏm không yên.
Vừa về đến Hầu phủ, hắn lập tức sai người đi gọi Tống Ngọc Thanh đến ngay trong đêm. Tống Ngọc Thanh không dám chậm trễ, vội vàng đến nơi. Ninh Hồng Yến đóng kín cửa phòng, cho mọi người lui ra, rồi nhắc lại chuyện cũ.
“Bản Hầu hỏi ngươi lần cuối, ngươi hãy nói hết những gì mình biết cho bản Hầu, càng chi tiết càng tốt. Rốt cuộc thì Cô tiểu mỹ nhân gầy yếu kia cùng với người đi cùng nàng có lai lịch thế nào?”
Tống Ngọc Thanh vừa nghe đến hai chữ “lai lịch” liền hiểu ngay Ninh Hồng Yến đang lo ngại điều gì. Cũng không thể trách được Hầu gia quá thận trọng, chỉ trách tội danh “phe cánh Tần Vương” thật sự quá đáng sợ.
Ba năm trước, sau khi Tần Vương qua đời, những kẻ trung thành với hắn đã ngấm ngầm lập ra “Thiên Các”, giương cờ “báo thù cho Tần Vương”. Tốc độ phát triển tín đồ của bọn họ vô cùng kinh ngạc, lại cực kỳ thần bí.
“Hắn” có thể là một người bán hàng rong, một thương nhân buôn thuốc, cũng có thể là một kỹ nữ. Nhưng hai nữ nhân Dương Châu mà hắn dâng lên thì tuyệt đối không thể nào là người của phe cánh ấy.
Tống Ngọc Thanh nói: “Hầu gia lo lắng, hạ quan vô cùng hiểu. Nhưng hai người đó, hạ quan dám lấy đầu mình ra để bảo đảm. Không giấu gì Hầu gia, ngay từ lần đầu tiên Hầu gia hỏi, hạ quan đã lập tức phái người thân tín đi một chuyến về Dương Châu. Trưa nay người vừa mới trở về. Nữ nhân nhát gan kia tuy gần đây mới trở thành “ngựa gầy”, là người mới, nhưng trước đó đã có người theo dõi nàng hơn một tháng rồi. Nàng cải trang thành nam giới, hàng ngày chỉ theo sau một thiên kim tiểu thư nhà giàu để ăn uống vui chơi. Nhìn thấy một con sâu lớn một chút cũng có thể sợ hãi trốn sau lưng tiểu thư kia. Hơn một tháng qua, căn bản không có ai tìm nàng, nàng cũng không liên lạc với bất kỳ ai, không có một hành động nào khả nghi. Còn về người kia thì càng trong sạch hơn, từ khi mười tuổi đã chưa từng bước ra khỏi Minh Nguyệt Lâu. Suốt bảy tám năm nay, vẫn luôn được nuôi lớn trong các tửu lầu ca quán.”
“Hầu gia nghĩ lại xem, chẳng phải điều này vốn dĩ đã rất vô lý sao? Ai có thể ngờ được rằng một nha đầu sẽ bị bắt cóc làm “ngựa gầy” kia; ai có thể ngờ được hạ quan sẽ mua nàng rồi dâng cho Hầu gia; ai lại nghĩ Hầu gia sẽ dâng nàng ấy lên cho Thái tử? Hơn nữa, ai dám chắc Thái tử sẽ đồng ý nhận người? Vậy thì ai sẽ tốn Công sức lớn như thế, làm những chuyện hoàn toàn không chắc chắn?”
Ninh Hồng Yến không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Tống Ngọc Thanh, mãi đến một lúc lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ kỹ lại thì đúng là chuyện này vốn không hợp lý, chỉ là hắn quá mức lo lắng nên mới nghĩ quẩn.
Quả thật hắn đã lo bò trắng răng.