Phía trước không xa, có một bóng dáng cao lớn như cây tùng giữa trời thu, áo trắng đai vàng, khí chất thanh cao không vướng bụi trần. Ánh nắng nhạt chiếu xuống làm làn da hắn càng thêm trắng ngần, như ngọc được mài giũa, toát ra vẻ tôn quý vốn thuộc về người sinh ra đã mang khí phách khác thường. Lúc này hắn chắp tay sau lưng đi chậm rãi, bên cạnh có Tào Công Công đi theo, người đó chính là Thái tử Phó Thừa Lễ.
Vừa trông thấy hắn, Chi Chi không thể khống chế được bản thân, lập tức nhớ lại chuyện đêm qua, tim đập thình thịch loạn xạ.
Gần như ngay khi ánh mắt nàng chạm vào hắn, nam nhân kia cũng rõ ràng nhìn thấy nàng. Bước chân hắn khẽ chậm lại, thế nhưng vẻ mặt lạnh lùng không hề thay đổi.
Chi Chi cùng cung nữ lập tức dừng bước, lặng lẽ nép vào một bên nhường đường, nàng nhẹ cúi đầu, trong lòng không ngừng run sợ.
Nơi này nằm gần Quảng Dương cung, là một khu vườn phía sau bên trái. Không biết từ lúc nào, Chi Chi lại đi lạc đến đây mà bản thân cũng không hề hay biết.
Tim nàng đập ngày càng mạnh, từng bước chân của nam nhân kia tiến về phía trước như dội thẳng vào lồng ngực, khiến mí mắt dần nóng lên. Không lâu sau, hơi nóng lan khắp khuôn mặt rồi tỏa ra toàn thân. Khi cảm thấy hắn sắp đến gần, nàng cố gắng kìm nén cảm giác bồn chồn trong lòng, cúi người hành lễ, nhẹ giọng thốt lên: “Thiếp thân Thẩm thị bái kiến Thái tử.”
Nam nhân kia dừng bước, nhưng không đáp lời, thậm chí đến cả một câu “miễn lễ” cũng không có.
Ngón tay Chi Chi khẽ run, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng dâng cao. Nàng còn chưa kịp mở miệng hành lễ lần nữa thì ánh mắt chợt sáng lên một ống tay áo trắng như tuyết vươn tới, ngay sau đó nàng cảm thấy hai má nóng bừng bị siết chặt, bị hắn véo lấy mặt.
“Ưm...”
Một tiếng rên rỉ yếu ớt bật ra. Gần như ngay lập tức, bốn mắt chạm nhau. Tiểu cô nương hoàn toàn không kịp phản ứng, bị buộc ngẩng đầu đối diện ánh mắt hắn, sợ đến nước mắt lưng tròng.
Hai người một cao một thấp, nàng chưa cao tới vai hắn, vì vóc dáng mảnh mai nên đứng trước mặt hắn lại càng nhỏ bé, như thể chỉ cần dang tay đã có thể ôm trọn.
Chiếc nhẫn ngọc lạnh buốt trên tay hắn áp sát vào mặt nàng, Chi Chi rõ ràng cảm nhận được hơi lạnh ấy, còn ngửi thấy mùi xạ hương nhàn nhạt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc trên người hắn. Trong đầu nàng lập tức tràn ngập những hình ảnh của đêm hôm trước.
Hơi thở của Tiểu cô nương trở nên gấp gáp, tim đập không ngừng, nhịp thở hỗn loạn, tay chân mềm nhũn, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều nóng rực.
“Thái... Thái tử...”
“Thiếp thân rảnh rỗi... ra ngoài đi dạo... tình cờ... đi ngang qua...”
Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ mấp máy, thực sự là gan cũng sắp vỡ tan vì sợ.
Đôi mắt hồ ly quyến rũ khi này ánh lên vẻ hoảng sợ, run rẩy, yếu ớt, mềm mại đến đáng thương, chỉ thiếu chút nữa là bật khóc thành tiếng.
Phó Thừa Lễ vẫn không lên tiếng, khuôn mặt lạnh lùng hơi cúi xuống, ánh mắt dừng lại rất lâu trên khuôn mặt ửng hồng đầy vẻ quyến rũ lạ thường của nàng, rồi chậm rãi di chuyển xuống đôi môi đỏ mọng, ngón tay cái của hắn cũng từ từ đưa tới.
Tuy động tác chậm nhưng lại dùng sức không nhẹ.
Chi Chi chỉ thoa một lớp son mỏng, bị hắn lau qua, một bên môi đã loang ra màu hồng tươi, nhưng dù son môi đã bị lau sạch, đôi môi ấy vẫn đỏ mọng mê người. Sau khi bị giày vò một trận, cả khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng trở nên quyến rũ như yêu nghiệt.
“Thái tử...”