Chương 24

Chương 24
Trước Sau
Chi Chi mơ hồ nhớ rằng, hình như hắn đã mỉm cười một cái.

Chỉ có điều, nụ cười ấy lại tựa như chế giễu, cũng giống như khinh miệt.

Ban đêm, Chi Chi nằm trằn trọc trong chăn, mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, lòng nàng lại dấy lên một chút lo sợ và dè dặt.

Thấm thoắt ba ngày đã trôi qua.

Sáng sớm ngày thứ tư, ba người Chi Chi đều dậy rất sớm.

Sau khi sửa soạn tươm tất, đến gần giờ hẹn, cả ba được cung nữ dẫn đường, đến Trường Xuân cung ra mắt Thái tử phi.

Vừa ra khỏi cửa, Chi Chi liền cảm nhận được rất nhiều ánh nhìn, mơ hồ đoán ra rằng hẳn đã có tin đồn lan ra.

Việc này đối với nàng thật ra chẳng xa lạ gì.

Trước kia, ở phủ Triệu bá gia tại Dương Châu, phủ Tống Ngọc Thanh tại Trường An, hay khi mới bước chân vào Vô Uyển, cũng đều giống hệt như vậy.

Chỉ là lần này cảm giác không giống trước, bởi vì đây là Đông cung.

Chi Chi hơi cúi đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan ngoãn hơn được nữa, nhưng trong lòng thì lại nghĩ thầm: Nhìn tiểu Cô nãi nãi của các ngươi làm gì? Muốn hiếu kính thì mau dập đầu dâng bạc đi!

Càng tới gần Trường Xuân cung, lòng nàng càng thấp thỏm. Cuối cùng, cứ thế mơ mơ màng màng bước theo cung nữ vào trong thiên điện chờ đợi.

Chờ độ một chén trà, sau khi các phi tần từ các cung đã có mặt từ trước, ba người mới được gọi vào.

...

Bên trong Trường Xuân cung, xà nhà làm từ gỗ đàn hương, rèm châu dài chạm đất, khói xanh từ lư hương hình hạc bay lượn nhè nhẹ, trần nhà chạm khắc mây nổi, sàn lát ngọc trắng, vách bình phong vẽ ngân hoa mềm mại như được nhuộm, khắp nơi đều toát lên vẻ xa hoa đến lặng người.

Ở vị trí chính giữa, Thái tử phi Vương thị ngồi ngay ngắn đoan trang.

Hai bên dưới có năm người ngồi, bên trái là vị trí cao hơn, lần lượt theo thứ bậc là An Lương đệ, Từ Lương viện, Lý Thừa huy, Tần Chiêu huấn và Ngô Phụng nghi.

Ba người theo cung nữ bước vào trong.

Thu Khởi Nhi đi đầu, Đường Thi Gia đi giữa, Chi Chi đi cuối.

Nàng luôn cúi gằm đầu, không dám ngẩng lên, trong lòng thì ngổn ngang lo nghĩ.

Thấy Thu Khởi Nhi muốn đi trước, nàng liền nhường, chỉ mong được đứng sau cùng.

Trong điện, Thái tử phi, các vị phi tần, cùng đám cung nữ đều đồng loạt nhìn về phía ba người mới đến.

Có người nhìn chăm chú, cũng có người vờ như không chú ý.

Người ngồi đầu hàng bên trái, dựa lười biếng vào ghế, vừa nhìn bộ móng tay mới nhuộm, vừa thản nhiên dõi mắt về phía trước, chính là An Lương đệ.

Cung nữ bên cạnh nàng ta tên là Oanh Nhi, nhìn thấy hai người đi đầu trong hàng, liền khẽ cười, cúi đầu ghé vào tai chủ tử thì thầm: “Nô tỳ còn tưởng là dung mạo khuynh quốc khuynh thành gì, có thế này thôi sao? Còn chẳng bằng một ngón chân của Lương đệ ngài.”

An Lương đệ khẽ nhếch môi son, ánh mắt nàng ta cũng sớm đã đảo một vòng đánh giá ba người.

Ba người vừa vào, đứng thành hàng ngay ngắn, dáng vóc và gương mặt của hai người đi đầu cũng đã hiện rõ trong mắt mọi người.

Đẹp thì đẹp thật, đều là nhan sắc nổi bật, nhưng Đông cung đâu có thiếu mỹ nhân?

Nàng ta vốn xuất thân cao quý, lại luôn tự hào vì nhan sắc hơn người, ghét nhất là hạng xuất thân thấp kém.

Huống hồ ba người này, hai người là thục nữ được nuôi để bán, một người là vũ nữ, thân phận thấp hèn như bụi đất, nhìn vào đã thấy chướng mắt.

Thế nhưng ngay khi nàng ta vô tình liếc nhìn người cuối cùng, trái tim bỗng chấn động dữ dội!

An Như Ý dùng ngón tay ngọc nắm chặt lấy mép bàn bên cạnh, lập tức ngồi thẳng dậy, đôi mắt gắt gao dán chặt vào bóng người đứng sau cùng kia.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)