Chương 39

Chương 39
Trước Sau
Nàng từng lừa lọc, từng đóng kịch bao năm, lăn lộn trong đời cũng không ít, cũng xem như từng trải sóng gió, nhưng chưa bao giờ gần cái chết đến vậy, lại càng chưa từng tận mắt chứng kiến một người chết ngay trước mặt mình!

“Hỗn xược!”

Thái tử phi hiển nhiên đã giận đến cực điểm, lập tức hạ lệnh truy xét, yêu cầu tra xét toàn bộ hậu cung Đông cung.

Suốt hai canh giờ sau đó, lòng dạ và đầu óc Chi Chi đều rối loạn như tơ vò.

Hai người Thu Khởi Nhi và Đường Thi Gia bị gọi đến hỏi cung, được thả đi từ lúc nào nàng cũng không hay.

Cung nữ bên cạnh liên tục nói những lời an ủi, nhưng nàng không nghe lọt tai một chữ nào.

Toàn bộ tâm trí nàng như bị đè nặng bởi hình ảnh Ngô Phụng nghi ngã gục, chết ngay trước mắt.

Có người muốn giết nàng!

Chỉ trong gang tấc nữa thôi, nàng đã không còn sống trên đời này!

Cả buổi chiều hôm ấy, Đông cung rơi vào tình trạng người người hối hả, bước chân rộn ràng khắp nơi.

Từ Trường Xuân cung, Thái tử phi phái ra vô số cung nữ và thái giám, gần như lật tung hết các tẩm cung hậu viện.

Truy tìm ngọn nguồn và người từng chạm tay vào đĩa bánh kia. Sau một hồi điều tra, cuối cùng cũng có kết quả.

Ngoài Tiểu Ngọc – cung nữ trong phòng Chi Chi – đã từng chạm vào, thì chỉ có Oanh Nhi, cung nữ thân cận của An Lương đệ là từng tiếp xúc với đĩa bánh ấy.

...

Trong Lâm Hoa cung.

Thái giám thân cận của Thái tử phi là Đỗ Liên Khánh cúi mình, sắc mặt tươi cười, giọng điệu vô cùng khách khí: “Nô tài phụng mệnh làm việc, mong Lương đệ lượng thứ. Các tẩm cung khác đều đã tra xét xong, hiện tại chỉ còn Lâm Hoa cung của Lương đệ thôi ạ.”

An Như Ý giận dữ, hất mạnh chén trà trên bàn xuống đất, giọng lạnh lùng vang lên: “Người khác đều tra rồi, bản cung cũng phải bị tra sao?”

Đỗ Liên Khánh vẫn cúi người, thái độ hết sức cung kính, khuôn mặt duy trì nụ cười lễ độ, trong lời nói lại mang theo mấy phần cẩn trọng: “Các nơi khác đều đã tra xét, chỉ riêng Lương đệ chưa tra. Nếu truyền ra ngoài e rằng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Lương đệ.”

“Hừ, vậy sao?”

An Như Ý bật cười lạnh, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sắc bén như dao khóa chặt lấy gương mặt Đỗ Liên Khánh, từng bước tiến về phía hắn.

“Kẻ chết... là ai?”

Đỗ Liên Khánh nghiêm túc đáp lời: “Bẩm Lương đệ, là Ngô Phụng nghi ở Ngọc Loan Trai ạ.”

An Lương đệ lại “hừ” lạnh một tiếng: “Ồ, hóa ra chỉ là một Phụng nghi nho nhỏ.”

Nàng ta nhìn thẳng vào hắn, giọng nói mỗi lúc một lạnh lẽo, từng chữ cất lên đều ẩn chứa sát khí. “Với cái thái độ vừa rồi, nếu Đỗ Công Công không nói, bản cung còn tưởng người chết là Lương viện hay Thừa huy gì chứ!”

“Lương đệ...”

Chưa để hắn nói hết lời, An Như Ý đã hạ thấp giọng, nhưng ánh mắt lại càng sắc bén, nghiến răng nghiến lợi, lời nói lạnh lẽo như băng:

“Chẳng qua chỉ là một tiện nhân, cũng xứng đáng để làm ầm ĩ đến mức này sao? Vì nàng ta mà dám lục soát tẩm cung của bản cung? Đỗ Liên Khánh, ngươi đừng tưởng bản cung không biết các ngươi đang giở trò gì. Đồ ăn đã điều tra rồi, chắc hẳn Vương Viện Hy cũng đã có kết luận. Bản cung nói thẳng cũng chẳng sao, đúng là bản cung có sai người bỏ chút thủ đoạn vào đồ ăn của con hồ ly tinh ấy, nhưng chẳng qua chỉ là rắc một ít hồng liên phấn khiến nàng ta mọc tàn nhang, nếm chút khổ sở thôi, khi nào đến mức dùng Hạc Đỉnh Hồng! Lục soát tẩm cung của bản cung? Đỗ Liên Khánh, ngươi muốn vu tội cho chủ tử của mình sao? Muốn lục soát cũng không phải không được, nhưng chỉ có Thái tử mới có tư cách đó. Nói trước cho rõ ràng, nếu tra ra được, bản cung nhận phạt. Còn nếu không tra được gì, bản cung muốn đầu của ngươi!”
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)