Chương 40

Chương 40
Trước Sau
“Lương đệ...”

Đỗ Liên Khánh càng cúi thấp người hơn, khẽ lùi nửa bước, cười xòa hai tiếng.

Bây giờ không thể lục soát, đợi Thái tử trở về rồi xử lý, thì còn tra được gì nữa?

Ngay sau đó, An Lương đệ liền ra lệnh đuổi người: “Cút!”

Đỗ Liên Khánh vẫn giữ nguyên tư thế cúi người, cười nhẹ, rồi chậm rãi đáp lời: “Nô tài cáo lui.”

...

Trường Xuân cung.

Đỗ Liên Khánh cúi mình, thuật lại toàn bộ sự việc ở Lâm Hoa cung, kể cả những lời mà An Lương đệ đã nói ra.

Vương thị nghe xong, khẽ thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, đưa tay day nhẹ thái dương, giọng nói dịu dàng mà mệt mỏi: “Thật đáng thương thay cho một mạng người.”

Trịnh ma ma khẽ đặt thêm áo choàng lên vai nàng.

“Thái tử phi đừng nghĩ nữa, hãy an táng nàng ta cho tử tế đi.”

Vương thị gật đầu, không nói thêm lời nào.

Tận đến lúc gần đi ngủ, Chi Chi mới biết Phó Thừa Lễ đã rời cung từ buổi trưa, vẫn chưa rõ khi nào mới quay về.

Cẩm Nhi ngồi bên giường, nhỏ giọng kể cho nàng nghe tình hình bên ngoài.

Chi Chi rúc trong chăn, thỉnh thoảng lại rùng mình từng cơn.

Thật ra không cần điều tra, nàng cũng đại khái đoán được phần lớn mọi chuyện đều là do An Lương đệ gây ra.

Nàng thật sự không ngờ, chốn cung cấm này lại hiểm ác và lòng người khó dò đến thế. Không phải cứ giả vờ ngoan ngoãn là có thể yên thân, chỉ cần sơ sẩy một chút, là có thể mất mạng bất cứ lúc nào!

Nàng cũng không ngờ rằng, giữ khoảng cách với Phó Thừa Lễ không hề là tấm bùa hộ mệnh của nàng, mà có được sự che chở của hắn mới là con đường sống.

Thế nhưng hắn lại chán ghét nàng đến mức không buồn nhìn mặt.

Con đường trước mắt, rốt cuộc nàng nên đi thế nào đây?

Dường như là tiến thoái lưỡng nan, nhưng lại không hẳn là không có lối đi.

Nàng dường như chỉ còn một con đường, một con đường để dò tìm, để thăm dò.

Dù là để sinh tồn trong hậu cung Đông cung đầy cạm bẫy này, hay là vì một ngày kia có thể được trả lại tự do...

...

Đêm đó, Chi Chi gần như thức trắng, siết chặt chăn trong tay.

Hoàn toàn khác với đêm trước.

Đêm trước, nàng còn trăm phương ngàn kế nghĩ cách làm sao để tránh xa Phó Thừa Lễ, không dây dưa với hắn, thì đêm nay lại hoàn toàn ngược lại.

Nàng đang tìm cách tiếp cận hắn.

Tiếp cận thế nào để vừa khiến hắn tin tưởng, không nghi ngờ nàng là thám tử, lại vừa khiến hắn nảy sinh lòng che chở?

Hắn không giống những nam nhân nàng từng gặp trước đây.

Với người khác, chỉ cần nàng khẽ nhấc tay là họ lập tức bị nàng thu hút, nhưng Phó Thừa Lễ lại không như vậy.

Hắn lạnh lùng, bạc bẽo, rõ ràng rất không ưa nàng, hơn nữa dường như cũng chẳng hề ham mê sắc đẹp.

Hôm sau, Chi Chi giả ốm, mượn cớ nằm suốt một ngày không ra khỏi cửa, nhưng lại sai một tiểu thái giám đi dò la tin tức.

Phó Thừa Lễ vẫn không về qua đêm.

Sang ngày tiếp theo.

Nàng ở trong phòng suốt hai ngày hai đêm, cả ngày chỉ ăn rồi ngủ, hoặc là vắt óc suy nghĩ, thế nhưng vẫn không nghĩ ra được cách nào. Đầu óc bắt đầu quay cuồng, cứ tiếp tục như vậy, e rằng không cần giả bệnh cũng sẽ thật sự đổ bệnh mất.

Vì thế đến chiều hôm đó, nàng không chịu nổi nữa, quyết định thay đổi tâm trạng và suy nghĩ, ra ngoài cùng cung nữ một chuyến.

Cẩm Nhi dìu nàng đi dạo loanh quanh gần Ngọc Loan Trai, không đi xa.

Vừa đi, cung nữ vừa khẽ nói: “Hậu sự của Ngô Phụng nghi đã được giải quyết rồi, nô tỳ trưa nay có hỏi tiểu thái giám ở Trường Xuân cung.”

Chi Chi nghe thấy ba chữ “Ngô Phụng nghi” thì vừa sợ vừa không nhịn được muốn nghe thêm, trong lòng còn mang theo một chút nghi hoặc.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)