Quả nhiên, khi cung nữ hất cái bát xuống đất, đậu đỏ đậu xanh văng tung tóe, An Lương đệ vẫn thản nhiên nhìn móng tay, chậm rãi nói:
“Khi nào phân loại xong thì mới được đứng dậy.”
Lúc này ít nhất đã là giờ Thân, khoảng ba đến năm giờ chiều. Một bát đậu như vậy, Chi Chi e rằng đến tối cũng chưa phân xong. Huống hồ tiết trời đã sang cuối thu, khí lạnh rõ rệt, chẳng bao lâu nữa tay nàng sẽ tê cứng không nghe lời, lại thêm ánh sáng dần tối, khó phân biệt rõ ràng, e rằng phải quỳ suốt cả đêm nơi này cũng nên.
“Lương đệ...”
An Như Ý mất kiên nhẫn, lập tức quát khẽ:
“Im miệng!”
Thế nhưng tiếng nói vừa dứt, phía sau bỗng vang lên tiếng gọi của một thái giám: “Lương đệ, Thái tử đã về rồi!”
Tim An Như Ý khẽ run, sắc mặt liền thay đổi, giọng nói cũng dịu hẳn đi.
Thái giám kia nói tiếp, tốc độ cực nhanh: “Từ Huyền Đức môn vào, sắp đến rồi!”
Huyền Đức môn là cửa sau của Đông cung.
Di Lan Các và Ngọc Loan Trai đều nằm gần cổng này.
Từ Huyền Đức môn đi vào, dù Thái tử muốn về Quảng Dương cung hay Lệ Chính điện thì cũng đều phải đi ngang qua con đường này.
An Như Ý sốt ruột nói một câu: “Sao bây giờ mới báo!”
Nói rồi cũng chẳng cần nàng ta ra lệnh, cung nữ bên cạnh đã vội vàng cúi người nhặt cái bát dưới đất lên, cẩn thận giấu đi.
Mọi việc vừa làm xong thì còn chưa kịp cho Chi Chi đứng dậy, An Như Ý đã quay đầu lại và nhìn thấy bóng dáng Thái tử xuất hiện từ xa.
Chỗ này người đông, tầm nhìn lại trống trải, hơn nửa số cung nhân của nàng ta vây quanh phía sau con hồ ly tinh kia, vì vậy nàng ta đoán chắc Thái tử vừa tới là sẽ trông thấy ngay cảnh tượng bên này.
An Như Ý lập tức giấu tay ra sau lưng, dùng sức giật đứt xâu chuỗi pha lê đeo nơi cổ tay mình, sau đó quay đầu liếc xéo Chi Chi một cái đầy cảnh cáo, rồi nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, vui vẻ chạy về phía Phó Thừa Lễ.
“Điện hạ!”
Phó Thừa Lễ vốn đang bước nhanh.
Hắn rời cung để xử lý vài việc, mất trọn hai ngày, lúc vừa quay về liền nhìn thấy cảnh tượng nơi đây.
Nữ nhân kia thật đáng thương, hai mắt đẫm lệ, đang quỳ trên nền đất, từ xa ngẩng đầu trông về phía hắn.
Cũng chính vì nhìn thấy cảnh đó nên hắn mới vừa rồi mới khựng lại đôi chút.
An Như Ý chạy đến trước mặt hắn, hoàn toàn khác với bộ dạng khi nãy. Khuôn mặt nàng ta đỏ ửng, giọng điệu nũng nịu: “Điện hạ cuối cùng cũng về rồi.”
Nàng ta cúi người hành lễ, ngẩng đầu nhìn Thái tử, vừa liếc lên đã bắt gặp ánh mắt của nam nhân kia vẫn đang dừng lại nơi thân ảnh con hồ ly tinh cách đó không xa.
An Như Ý lại quay đầu nhìn Chi Chi thêm một lần nữa, trong mắt tràn đầy cảnh cáo và uy hiếp. Đến khi quay lại, nàng ta lại nhanh chóng đổi sắc mặt, dè dặt muốn đưa tay níu lấy một bên tay áo của Thái tử, thế nhưng cuối cùng vẫn không dám chạm vào, chỉ nhẹ giọng nói:
“Thẩm Phụng Nghi này vụng về quá mức, khi nãy không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy thiếp thân hơi lảo đảo một chút mà lại giật đứt luôn xâu chuỗi trên cổ tay thiếp thân. Thiếp thân chỉ phạt nàng quỳ một lát để nhớ đời, lễ nghi của nàng không biết đã học theo kiểu gì nữa.”
Nam nhân không nói lời nào, chỉ cụp mắt xuống, ánh nhìn vẫn không rời khỏi Nữ nhân đang quỳ dưới đất. Trong đôi mắt u ám kia ẩn chứa điều gì đó khó đoán, hắn đứng yên tại chỗ, hai tay chắp sau lưng, khí chất lạnh lùng đến cực điểm.
Còn người đối diện.