Chương 13

Chương 13
Trước Sau
Sau khi xuống xe, các nữ tử đồng loạt quay mặt nhìn về nơi vừa đến. Ai nấy đều sững người. Nhìn ra xa, trước mắt là một khung cảnh đẹp như tranh vẽ: lầu các tầng tầng, thủy tạ bên hồ, hành lang cong vút như bay, ánh nước trong hồ lấp lánh, liễu bên bờ mềm mại rủ xuống, dưới làn mây khói và núi non trập trùng, thấp thoáng hiện lên bốn chữ lớn “Bình Tương Thủy Tạ”.

Thấy được mấy chữ ấy, có người dường như đã hiểu ra điều gì, môi run lên, chân cũng mềm nhũn.

Chi Chi nhận ra sự khác thường của những người xung quanh, cũng chú ý đến vẻ mặt khác lạ của không ít người.

Nhưng không ai lên tiếng, nàng lại càng không dám nói.

Không khí yên lặng và lạnh lẽo ấy kéo dài một lúc lâu. Mãi đến khi tất cả được đưa vào một gian phòng để nghỉ tạm, trong phòng không còn người ngoài, lúc này mới có người cất giọng thì thầm, thần thần bí bí mở miệng.

“Hiển nhiên là có quý nhân sắp đến.”

Người lên tiếng không ai khác, chính là Thu Khởi Nhi.

Nàng vừa dứt lời, liền có người tiếp lời tán đồng, giọng cũng rất nhỏ.

“Nơi này là chỗ nhà họ Ninh dùng để tiếp đãi vương hầu, đại thần từ bao đời nay.”

Chi Chi cùng mấy vũ cơ chưa rõ nguyên do nghe đến đó liền lập tức hiểu ra.

Vương hầu đại thần?

Ninh Hồng Yến là Thượng thư tam phẩm đương triều.

Mà vị vương hầu đại thần ấy khiến ngay cả bà Trương lẫn bà Lý cũng không dám dễ dàng nhắc tên ấy, e rằng không phải quan nhất phẩm trong triều thì cũng là hoàng thân quốc thích chăng?

Chi Chi không kìm được mà rùng mình một cái.

Một nữ tử xuất thân từ huyện nhỏ như nàng, đến nay người làm quan lớn nhất nàng từng thấy cũng chỉ là lão Ninh Hồng Yến.

Chỉ riêng hắn thôi mà lúc đầu nàng đã sợ đến nỗi hồn vía lên mây, huống gì là quan nhất phẩm hay hoàng tộc thật sự.

Chi Chi không dám gặp, cũng không muốn gặp.

Đang lúc nàng ngẩn người, Thu Khởi Nhi lại mở miệng, mà lần này lại nói thẳng với nàng.

“Nếu đã như thế, thì gọi ngươi đến làm gì?”

Tuy giọng nói không còn kiểu hống hách như thường ngày, nhưng nghe vẫn không khó để nhận ra sự khinh ghét.

Chi Chi liếc nhìn nàng ta, giọng càng nhỏ hơn, mềm mại nói: “Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Có gan thì ngươi đi mà hỏi ma ma ấy.”

Thu Khởi Nhi siết chặt nắm tay, hung hăng trừng mắt nhìn nàng. Nghe thấy giọng điệu ngọt xớt ấy đã đủ khiến nàng thấy ngứa tai, huống hồ còn nhìn thấy dáng vẻ lẳng lơ rẻ rúng kia, nàng ta lại càng tức tối.

Tất nhiên nàng ta không dám đi hỏi. Lúc này ai dám tự ý rời đi? Huống chi nàng cũng chẳng biết ma ma đang ở đâu. Nhưng càng nghĩ lại càng thấy tò mò.

Chuyện đến nước này đã quá rõ ràng. Hẳn là Hầu gia muốn thiết yến đón tiếp một vị đại nhân vật nào đó, bọn họ bị gọi đến để múa góp vui.

Nhưng vấn đề là, hôm qua ban ngày ở Thanh Tú Đường, nàng từng cố tình nhắc với ma ma rằng cái ả Thẩm Chi Chi kia hoàn toàn không biết múa.

Vậy thì còn gọi nàng đến làm gì? Chẳng lẽ ma ma nhất thời hồ đồ nên quên mất?

Thu Khởi Nhi cắn môi, càng nhìn Thẩm Chi Chi càng thấy chướng mắt.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra. Hơn chục người trong phòng cùng lúc giật mình, ánh mắt tức thì dồn về phía cửa. Chỉ thấy người bước vào là một nữ nhân.

Nàng ta dung mạo xinh đẹp, chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, thân hình cao gầy, khoác trên người một bộ lụa là tinh tế, tóc búi kiểu chữ thập, trán điểm hoa điệp mai đỏ thắm, môi tô son đỏ rực. Dáng đi uyển chuyển dịu dàng, cả người toát lên vẻ đoan trang xinh đẹp, nhưng không giấu được chút khí chất phong trần.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)