Chương 11

Chương 11
Trước Sau
Thu Khởi Nhi ngồi trên ghế, mặt mày mang ý cười nhàn nhạt, thong thả vuốt ve bàn tay mình.

Gái trong Vô Uyển phần lớn đều xem nàng ta là người dẫn đầu. Một là bởi nàng ta sinh ra đã đẹp, múa lại giỏi. Hai là vì nàng ta là người có nhiều hy vọng được ra ngoài nhất.

Gần đây điều đó càng rõ ràng hơn. Mấy hôm trước, Ninh Hồng Yến khoản đãi đồng liêu, nàng ta dâng vũ khúc, nghe nói một vị đại nhân tam phẩm có vẻ vừa mắt nàng ta.

Chi Chi dịu giọng đáp khẽ: “Chị chắc chắn là nàng ta sẽ được chọn sao? Bao ngày rồi vẫn chưa có tin tức gì, lỡ như không thì sao?”

Một câu ấy coi như đâm thẳng vào tim Thu Khởi Nhi.

Sắc mặt nàng ta lập tức thay đổi, lạnh giọng nói: “Phú quý vốn cầu từ hiểm! Dù lần này không được, ta vẫn có thể tìm cơ hội khác. Không như ngươi, có cơ hội lộ mặt không? Có biết múa không? Ngươi cứ chờ chết trong Vô Uyển này đi!”

Nghe đến đây, Chi Chi khẽ siết chặt bàn tay, liếc mắt nhìn Đường Thi Gia.

Nàng thật sự không biết múa, vì chưa từng có ai dạy. Không chỉ múa, cầm kỳ thư họa nàng cũng không biết một thứ nào.

Chuyện này trong cả Vô Uyển chỉ có mỗi Đường Thi Gia là biết. Nay đã bị chính miệng Thu Khởi Nhi nói ra thì chắc chắn là do Đường Thi Gia đem chuyện này kể lại.

Con người Đường Thi Gia đúng là biết gió chiều nào thổi thì thuận.

Chi Chi không nói thêm gì nữa.

Đêm đó, nàng cuộn mình trong chăn, thân thể co lại, lăn qua lăn lại không tài nào ngủ nổi. Càng nghĩ đến chuyện khi ấy, nàng càng sợ.

Ninh Hồng Yến kiểm tra thân thể nàng, rốt cuộc là có ý gì? Hắn muốn làm gì? Rốt cuộc đang chờ đợi nàng là điều gì?

Chẳng lẽ nàng sẽ bị biến thành quan kỹ? Không lẽ sẽ sớm mất mạng?

Chi Chi càng nghĩ thân càng run, càng nghĩ càng sợ. Cuối cùng, nàng hoảng hốt đến mức bắt đầu thầm cầu khấn chư thần chư Phật phù hộ độ trì.

Hôm sau, mưa tạnh trời trong, gió thổi lay động cành liễu, trong không khí phảng phất mùi ẩm ướt.

Trên cành lá, giọt nước chầm chậm tụ lại, run rẩy như muốn rơi, cuối cùng “tách” một tiếng rơi xuống mặt đất.

Vô Uyển cách chính viện rất xa, nằm ở nơi hẻo lánh nhất trong hầu phủ. Cổng lớn thường xuyên khóa kín, nếu không có việc đặc biệt, các vũ cơ bên trong không được tùy tiện ra ngoài. Bởi vậy, các nữ tử một khi đã vào thì đa phần không còn cơ hội rời khỏi phủ.

Các nàng đại khái được chia thành hai loại. Một là có thể yên ổn sống qua ngày, chờ hai ba năm sau, đến lúc người mới thay thế người cũ thì có thể được thả tự do. Loại còn lại thì khá thê thảm, số phận như bèo dạt, thân bất do kỷ, chẳng khác gì quan kỹ.

Ngay trong ngày đầu tiên Chi Chi vào phủ, nàng đã thấy hai nữ nhân được phủ vải trắng khiêng ra ngoài.

Nghe nói một người chết vì bệnh.

Còn người kia chết thế nào thì không ai dám nói, chỉ bảo rằng chuyện có người chết như vậy trong Vô Uyển cũng chẳng phải hiếm hoi gì.

Không rõ có phải do tối qua suy nghĩ quá nhiều hay không, đêm ấy Chi Chi nằm mộng suốt cả đêm.

Nàng mơ thấy bản thân thật sự trở thành quan kỹ của vị hầu gia xứ Tương Bình này, ngày ngày phải gượng gạo cười nói với những lão nam nhân, sống kiếp thảm thương cho đến lúc hương sắc phai tàn.

Sáng hôm sau, Chi Chi giật mình hét lên một tiếng rồi bật dậy từ trong ác mộng. Trán nàng đầy mồ hôi, môi trắng bệch vì sợ.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)