Chương 41

Chương 41
Trước Sau
Nghĩ vậy, nàng khẽ cất tiếng hỏi: “Cứ thế mà chết sao?”

Cẩm Nhi khẽ thở dài, gật đầu, giọng nói cũng thấp hẳn xuống: “An Lương đệ không cho lục soát phòng, một mực khẳng định mình không hạ độc, lại đúng lúc Thái tử không có mặt ở Đông cung. Đợi Thái tử trở về, dù có tang vật cũng đã bị xử lý hết rồi, còn có thể lục soát ra gì nữa? Mà cho dù có lục soát được thật, Ngô Phụng nghi đã mất mạng, An Lương đệ cũng chẳng qua chỉ bị xử một chút hình phạt mà thôi.”

Chi Chi rùng mình, lập tức hiểu được ý ngầm trong lời cung nữ.

Phụng nghi chỉ là một thị thiếp, thân phận thấp hèn, mất đi một người như vậy, nhất là người mà Thái tử không đoái hoài cũng chẳng yêu chiều, thì e rằng còn không bằng một cung nữ.

Chi Chi càng nghe càng cảm thấy sợ hãi, trán toát mồ hôi lạnh.

Từ sau vụ Ngô Phụng nghi, nàng càng thêm nhút nhát, đến giờ vẫn chưa hồi phục hẳn, giọng nói cũng yếu đi vài phần.

Đang lúc nàng thất thần suy nghĩ, từ sau hòn non bộ phía trước bỗng vang lên tiếng cười vui vẻ, ầm ĩ của một nữ tử.

Chi Chi vừa nghe thấy tiếng đó liền giật mình, thầm kêu không ổn, kéo cung nữ định quay người bỏ đi.

Nhưng đã không kịp nữa rồi.

Nàng vừa mới xoay người cùng cung nữ thì phía sau đã truyền đến tiếng quát của Oanh Nhi, cung nữ thân cận của An Lương đệ: “Người nào! Đứng lại!”

Sống lưng Chi Chi lạnh toát, nàng lập tức dừng bước, run rẩy xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía đoàn người đang tiến đến.

An Như Ý vận một thân hoa phục, trang điểm vô cùng lộng lẫy, phía sau có hơn mười cung nữ và thái giám theo hầu, rõ ràng cũng là ra ngoài dạo chơi.

Vì đã không thể trốn thoát, Chi Chi đành phải đối mặt. Nàng chậm rãi cúi mình bái lạy, giọng nói vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn: “Thiếp thân bái kiến An Lương đệ, xin thỉnh an An Lương đệ, An Lương đệ vạn phúc.”

An Như Ý nhìn khuôn mặt nàng thì sắc mặt lập tức sầm lại, tâm trạng tốt đẹp phút chốc tan biến sạch sẽ. Nhìn dáng vẻ nàng, nghe giọng nàng, thật sự là thứ gì cũng khiến nàng ta chướng mắt!

Nàng ta thong thả bước tới trước mặt Chi Chi, lạnh nhạt lên tiếng.

“Quỳ xuống.”

Từ lúc chạm mặt An Như Ý, Chi Chi đã có linh cảm chẳng lành, quả nhiên không sai.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi tái đi, không phản kháng, mà cũng chẳng thể phản kháng. Nàng chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời, cùng cung nữ từ từ quỳ xuống.

An Như Ý cúi mắt nhìn nàng, giọng đầy mỉa mai: “Thẩm Chi Chi, ngươi cũng lợi hại thật đấy! Bản cung hạ Hạc Đỉnh Hồng cho ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi tâm cơ đến mức ấy, tự tay làm ra rồi muốn vu khống hãm hại bản cung? Nếu không thì vì sao ngươi không ăn, lại để cho Ngô Phụng nghi ăn vào? Hả?”

Chi Chi nghe những lời đó mà đầu óc ong ong, biết rõ nàng ta đang cố tình vu vạ, gây sự.

“An Lương đệ minh xét, thiếp thân nào dám? Hơn nữa tuyệt đối không thể có thứ đó.”

An Như Ý hừ lạnh một tiếng.

Nàng ta đương nhiên biết Chi Chi không dám, cũng biết nàng không thể nào có được loại thuốc ấy, nhưng nàng ta vẫn cứ ghét khuôn mặt kia.

Đến đây, An Như Ý ngẩng đầu, mở miệng bảo với thái giám bên cạnh: “Đi lấy cho bản cung một chút đồ.”

Thái giám nghe xong lập tức hiểu ý, vội vã chạy đi.

Cảm giác bất an trong lòng Chi Chi mỗi lúc một rõ rệt.

Không lâu sau, thái giám quay lại. Trong tay hắn là một cái bát khá lớn, bên trong đựng đầy đậu đỏ và đậu xanh.

Chi Chi lập tức hiểu mục đích của nàng ta.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)