Chương 19

Chương 19
Trước Sau
Đúng lúc này, có lẽ vì nhìn thấy ánh mắt Thái tử vẫn luôn dừng trên người nàng, Thu Khởi Nhi bỗng nhiên thay đổi điệu múa. Không chỉ nàng ta, Đường Thi Gia ngay sau đó cũng đổi theo. Hai người đứng hai bên nàng, một trái một phải, động tác đều giống nhau như đúc, phối hợp ăn ý đến khó tin.

Mãi cho đến khi điệu múa kết thúc. Chi Chi thở hổn hển, mệt mỏi dừng lại, liếc sang nhìn hai người kia, dáng vẻ hiển nhiên là không vui. Ánh mắt nàng vẫn hướng về phía Thái tử, chỉ là trong đáy mắt đã thiếu đi một điều gì đó, lại dường như có thêm một điều gì khác.

Ninh Hồng Yến là người đầu tiên cười cười cất lời: “Điện hạ thấy vũ nữ này múa thế nào?”

Nhưng Phó Thừa Lễ lại không hề mở miệng đáp lại.

Ngón tay hắn khẽ miết trên chén rượu, ánh mắt vẫn như lúc trước, mãi đến khi điệu múa kết thúc mới chầm chậm dời đi. Tiểu tư trong phòng ra hiệu cho các nữ tử lần lượt lui xuống.

Tên thái giám Tào Công Công đứng sau Thái tử the thé cất lời: “Không ngờ phủ Hầu gia lại có những tuyệt sắc giai nhân như vậy.”

Ninh Hồng Yến thấy có bậc thang liền vội vàng cười xòa: “Tào Công Công quá khen rồi.”

Tiếp đó, hắn khom người hướng về phía Thái tử: “Thật không dám giấu...”

Hắn nói đến đây, trong lòng khẽ khựng lại. Để tránh hiềm nghi mê hoặc quân vương, hơn nữa dâng nhiều chắc chắn tốt hơn dâng ít, nên liền đổi lời: “...Thật không dám giấu, ba người này là mỹ nhân do thần đặc biệt chọn cho Điện hạ, mong Điện hạ vui lòng nhận cho...”

...

Chi Chi và hai người kia được dẫn ra khỏi phòng, tách khỏi các vũ kỹ khác, rồi vào một căn phòng riêng. Mấy người đều không nói gì, mỗi người một tâm sự, nhưng suy nghĩ chung đều không nằm ngoài một chuyện.

Sau một lúc lâu, Thu Khởi Nhi lên tiếng trước, không phải nói với Chi Chi mà là với Đường Thi Gia: “Không ngờ ngươi lại có tâm cơ như vậy!”

Cả ba đều hiểu nàng ta đang nói gì.

Đoạn múa mà Thu Khởi Nhi đã đổi tối nay không phải là ngẫu hứng, mà là khi biên đạo vũ khúc ban đầu, nàng ta đã cố ý thêm vào để làm nổi bật bản thân. Nhưng khi nói với Vân Thu Nương thì Vân Thu Nương không đồng ý, nàng ta đành thôi, không ngờ vừa rồi Đường Thi Gia lại làm vậy.

Thu Khởi Nhi trừng mắt nhìn nàng ta.

Đường Thi Gia đáp trả: “Khởi Nhi tỷ nói vậy thì không đúng rồi. Giàu sang trong hiểm nguy, lời này là Khởi Nhi tỷ dạy mà. Khởi Nhi tỷ có thể dốc hết sức mình, đánh cược một phen, tại sao ta lại không thể?”

Thu Khởi Nhi hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cũng xứng sao!”

Đường Thi Gia nói: “Xứng hay không xứng thì cứ xem kết quả rồi hãy nói.”

Thu Khởi Nhi lại hừ lạnh một tiếng.

Chi Chi không nói gì. Bây giờ nàng không có suy nghĩ nào khác, nhưng cũng đã hiểu rõ. Mục đích của Ninh Hồng Yến khi tổ chức yến tiệc là tiến cử người, có lẽ các nàng đều đã nhìn ra.

Nàng siết chặt đôi tay nhỏ bé, sự tự tin lúc nãy dường như biến mất hoàn toàn. Trong lòng có chút sợ hãi, không biết rồi sẽ ra sao, không ngừng lẩm bẩm: “Trời linh linh, đất linh linh, các vị thần tiên mau hiển linh, cứu con, cứu con! Phù hộ con nhất định, nhất định phải thoát khỏi Vô Uyển!”

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Nhưng ngay sau đó không lâu, bên ngoài có tiếng động, và tiếng động ấy phát ra từ sảnh yến tiệc lúc nãy.

Cả ba đều đứng dậy đi ra. Chi Chi chạy nhanh nhất, nhìn rõ ràng, quả nhiên là Thái tử đã rời đi.

Hắn rất cao, đặc biệt nổi bật, một bộ trường bào màu trắng thêu kim tuyến, khí chất cao quý không thể che giấu. Hắn được đám người vây quanh đi ra, Ninh Hồng Yến cũng khom lưng cung kính.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)