“Thẩm Phụng Nghi quả thật thông minh, cũng biết nhìn rõ thời thế đấy.”
Nói dứt lời, Oanh Nhi liền hất cằm, ra hiệu cho những người đi theo mình.
“Đi thôi.”
Bốn cung nữ đi sát phía sau Chi Chi, tuy không trực tiếp kẹp chặt nàng nhưng lại vây quanh thành một vòng, khiến nàng không thể bước lệch nửa bước.
Trong lòng Chi Chi run rẩy, tuy vậy vẫn cố gắng bước theo các nàng ra ngoài. Nhưng đầu óc nàng lại vô cùng tỉnh táo, không nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra khi đến Lâm Hoa Cung mà đang tập trung suy tính vị trí của các tẩm cung trong Đông cung.
Lâm Hoa Cung nằm rất xa so với Ngọc Loan Trai, tọa lạc ở phía sau bên trái của Trường Xuân Cung nơi Thái tử phi ở, và còn cách xa hơn nữa về phía sau bên trái của Quảng Dương Cung.
Dọc đường đi, nàng sẽ có cơ hội tiếp cận gần hơn hai nơi ấy.
Tuy xuất thân thấp kém, lại quen nói dối và không ít lần lợi dụng người khác, khó có thể xem là người tốt, nhưng từ nhỏ nàng đã mệnh khổ, tất cả những gì nàng cầu xin chẳng qua chỉ là để tự bảo vệ bản thân, mong có thể sống một cuộc đời yên ổn.
Nàng tuyệt đối không thể cứ thế mà để người ta hãm hại.
Chi Chi hiểu rõ, nếu giờ nàng đi cầu cứu ở Trường Xuân Cung, có lẽ sẽ được cứu thoát khỏi kiếp nạn đêm nay.
Nhưng cũng chỉ là đêm nay mà thôi.
Thay vì để sau này bị giày vò không dứt, chi bằng đánh cược một ván lớn.
Nước mắt lưng tròng, Chi Chi nghĩ đến ngã rẽ sắp tới, nếu đi thêm chút nữa e rằng sẽ không còn cơ hội nào khác. Nghĩ vậy, nàng đột nhiên dừng bước.
Nữ nhân ôm bụng dưới, thân thể co lại yếu ớt rồi từ từ ngồi xổm xuống, miệng khe khẽ rên rỉ:
“Ư...ưm...”
Oanh Nhi dẫn đầu quay đầu lại nhìn, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng nói lạnh lùng đầy mỉa mai:
“Thẩm Phụng nghi, nô tỳ khuyên ngươi đừng giở trò, ngươi nghĩ như vậy có ích lợi gì sao?”
Chi Chi ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: “Oanh Nhi Cô Cô, ta thật sự đau bụng.”
Oanh Nhi chỉ cười khẩy một tiếng đầy khinh miệt.
Giờ này mà nàng ta còn tin lời Chi Chi mới là chuyện lạ.
Biết nàng ta không tin, Chi Chi vẫn ngoan ngoãn dịu giọng nói tiếp: “Ta không giở trò, cũng chẳng có trò gì để giở cả. Các ngươi đông người như vậy, đâu cần phải sợ ta bỏ trốn. Ta chỉ muốn đi trước một chuyến...”
Nàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía nhà xí cách đó không xa.
“Cầu xin người...”
Người có ba cái gấp gáp là chuyện bình thường trong thiên hạ.
Dù không tin nàng thật sự đau bụng, nhưng Oanh Nhi cũng không cho rằng nàng có thể làm ra chuyện gì lớn lao.
Chạy trốn sao?
Ra khỏi Đông cung được chắc?
Muốn chết rồi à?
Nghĩ vậy, Oanh Nhi liền gật đầu ra hiệu cho hai cung nữ phía sau.
“Đi theo nàng ta.”
Hai cung nữ cúi người đáp lời.
Tim Chi Chi đập loạn, nàng từ từ đứng dậy, vẫn khẽ khom người.
Nàng đã tính trước rằng Oanh Nhi phần lớn sẽ đồng ý, không phải vì tin nàng, mà vì nếu nàng cứ đi khom lưng mãi như thế, cho dù là đêm tối, cũng rất dễ thu hút sự chú ý.
Vì thế, nàng cứ tiếp tục đi như vậy, bàn tay nhỏ khéo léo luồn về phía sợi dây áo choàng ở cổ. Ánh mắt nàng dịu dàng ngoan ngoãn, không hề có điểm nào khả nghi.
Đợi đúng thời cơ, nàng đột nhiên giật mạnh áo choàng ném ngược về phía hai cung nữ đi sau.
Tấm áo phủ kín mặt, hai người hoàn toàn không kịp phòng bị, khẽ kêu lên một tiếng rồi hoảng loạn như ruồi mất đầu. Đến khi kéo được áo xuống, vừa nhìn quanh đã chẳng thấy bóng dáng Nữ nhân kia đâu nữa.
Chi Chi xoay người chui vào con hẻm bên cạnh, chạy nhanh hơn cả thỏ.