Chương 36

Chương 36
Trước Sau
Đầu óc Chi Chi trống rỗng, bị dọa đến hồn vía lên mây, mãi lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn. Cho đến khi cảm thấy bàn tay hắn rốt cuộc đã nới lỏng, buông nàng ra.

Chi Chi lập tức cùng cung nữ quỳ xuống, toàn thân run rẩy không thôi.

Nam nhân cúi đầu, thong thả xoay chiếc nhẫn trên tay, không nói lời nào với nàng. Sau khi liếc nhìn nàng một cái, hắn liền như cũ xoay người cất bước rời đi.

Hắn đã đi được một đoạn khá xa, Chi Chi vẫn không dám ngẩng đầu, cả người cứng đờ như bị điểm huyệt, đến nhúc nhích cũng không dám, cứ ngây dại đứng đó.

Cuối cùng vẫn là cung nữ bên cạnh lên tiếng gọi nàng tỉnh lại.

“Phụng nghi, Thái tử đã đi rồi.”

“Phụng nghi, người có sao không?”

“Phụng nghi?”

“Phụng nghi?”

“Phụng nghi?”

Chi Chi không rõ mình bị tiếng gọi nào làm cho tỉnh lại, chỉ cảm thấy như một chú thỏ nhỏ bị giật mình. Nàng mắt đẫm lệ quay đầu nhìn sang.

“A...?”

Cẩm Nhi khẽ nói: “Phụng nghi đừng sợ, Thái tử đi rồi...”

“Đi rồi?”

Chi Chi hoảng hốt quay đầu nhìn lại, quả nhiên không còn thấy bóng dáng nam nhân kia đâu nữa. Nàng chậm rãi thở ra một hơi, sau đó được cung nữ đỡ đứng dậy.

Cung nữ nhẹ nhàng dùng khăn lau đi vết son môi còn vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Không lâu sau, hai người cùng trở về Ngọc Loan Trai.

Vừa bước vào phòng, Chi Chi lập tức đòi một ly nước, uống cạn để trấn tĩnh tinh thần. Tay chân nàng vẫn còn lạnh toát, phải nghỉ ngơi một lúc lâu mới dần khá hơn. Thế nhưng, trong lòng nàng lại càng thêm chắc chắn một điều.

Phó Thừa Lễ... thật sự không thích nàng!

Hơn nữa, không biết trong lòng hắn có thực sự coi nàng là thám tử hay không?

Vừa rồi... có phải hắn đã hiểu lầm nàng đến để quyến rũ hắn?

Tóm lại, hắn nhất định rất không thích nàng, thậm chí là cực kỳ chán ghét.

Ngày tháng thế này... thật khó sống!

Chi Chi vừa uống nước vừa run rẩy, cảm giác bất an lan khắp toàn thân.

Bên này nàng còn đang rối bời vì những suy nghĩ chưa kịp sắp xếp xong, thì bên ngoài đã truyền đến một giọng nói quen thuộc.

“Chi Chi Muội muội.”

Chỉ một tiếng ấy, Chi Chi đã nghe ra ngay là ai. Nàng khẽ liếc về phía ngoài rèm châu, quả nhiên, hai nữ tử ăn mặc lộng lẫy đang cười tủm tỉm vén rèm bước vào, chính là Thu Khởi Nhi và Đường Thi Gia.

Chi Chi tự hỏi trong lòng, lúc này thật sự không muốn gặp ai cả. Nhưng cửa phòng không đóng, người hầu trong phòng nàng lại ít, cung nữ hầu hạ phân Công không đều, bên ngoài có lẽ cũng không có ai canh giữ, vì thế chẳng có ai thông báo. Hai người Thu Khởi Nhi liền cứ thế mà vào.

Phải nói rằng, kể từ khi mỗi người được phân về một nơi, suốt mấy ngày qua, trừ những lần gặp ở chỗ Thái tử phi, Chi Chi chưa từng có liên hệ gì với hai người này. Ngay cả trong những lần chạm mặt ở Trường Xuân cung, nàng cũng chưa từng nói chuyện với họ.

Vậy mà lúc này, vừa trở về không bao lâu, hai người đó đã tới. Cộng thêm chuyện xảy ra tối qua và buổi thỉnh an sáng nay, từ Thái tử phi đến An Lương đệ, rõ ràng chẳng ai nhắc đến điều gì liên quan, thì chỉ cần nhắm mắt lại Chi Chi cũng đoán được họ đến là vì chuyện gì.

Quả nhiên...

Thu Khởi Nhi là người mở lời trước.

Nàng ta cười tủm tỉm, tỏ vẻ vô cùng thân thiết:

“Chi Chi muội mấy ngày nay sống thế nào rồi?”

Chi Chi trên mặt không hề có lấy một nụ cười, nàng đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu yếu ớt mang theo chút nũng nịu: “Các ngươi đến làm gì? Có lời thì nói thẳng đi.”
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)