Dù đã tự nhủ như thế và cũng xem như người từng trải qua sóng gió, nhưng đêm hôm ấy, Chi Chi vẫn chẳng thể ngủ ngon.
Một là vì nàng nhát gan, hôm nay quả thực bị dọa sợ đến hồn vía lên mây, chẳng biết tương lai sẽ ra sao nên khó tránh khỏi lo nghĩ. Hai là vì... giường chiếu và chăn đệm trong Đông cung này thật sự quá thoải mái!
Thấm thoắt đã năm ngày trôi qua.
Mọi chuyện tạm thời bình yên vô sự. Mỗi ngày Chi Chi đều cư xử quy củ, thi thoảng Ngô Phụng nghi cùng viện sẽ đến trò chuyện đôi ba câu.
Ngô Phụng nghi không bộc lộ ác ý rõ ràng, luôn giữ nụ cười hòa nhã và tỏ vẻ thân thiện, Chi Chi tuy không thật lòng đáp lại, nhưng cũng không bài xích nàng ta.
Thời gian còn lại trong ngày, nàng chỉ việc ăn uống và... tiêu khiển cho qua ngày mà thôi.
...
Đã tròn tám ngày kể từ khi nàng bước chân vào Đông cung, suốt thời gian ấy, nàng không hề gặp lại Phó Thừa Lễ, cũng chẳng nghe ai nhắc đến việc nam nhân kia từng lui tới hậu viện.
Cho đến đêm thứ chín.
Khi ấy Chi Chi đang lau dọn khối ngọc thạch trong phòng, ánh mắt nàng sáng lấp lánh như phát ra ánh vàng. Càng nhìn càng thấy đẹp, càng lau càng thêm vui vẻ. Nhưng ngay khi sắp lau xong để chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, bên ngoài bỗng vang lên một trận xôn xao.
Nàng lập tức thu dọn đồ đạc, vừa làm xong thì cung nữ bước nhanh vào phòng.
“Phụng nghi, Thái tử đã đến hậu viện rồi ạ!”
Hàng mi dài của Chi Chi khẽ rung, đôi môi cũng bất giác run rẩy. Nàng lắp bắp hỏi: “Thế... thế rồi sao?”
Cung nữ lắc đầu: “Vẫn chưa biết người định đến cung nào.”
Chi Chi thở phào nhẹ nhõm, e rằng nàng chính là người duy nhất trong hậu viện mong Thái tử đừng đến gần.
Thế nhưng hơi thở kia còn chưa kịp ổn định, đã có một tiểu thái giám hớt hải chạy đến, dừng lại bên ngoài rèm châu phòng ngủ, vẻ mặt hân hoan đến mức nói năng lắp bắp.
“Bẩm Phụng nghi, kiệu của Thái tử đang đi về phía Ngọc Loan Trai của chúng ta!”
Tim Chi Chi giật thót, nàng lập tức lên tiếng: “Di Lan Các và Ngọc Loan Trai đều ở cùng một hướng mà! Hơn nữa, Ngọc Loan Trai cũng có hai người cơ mà! Là... là đến tìm Ngô Phụng nghi đấy!”
Thái giám chỉ biết lắc đầu lia lịa, miệng cười tươi rói đến nỗi không thấy cả răng, hoàn toàn chẳng hiểu hoặc cũng chẳng để tâm đến những điều Chi Chi đang nghĩ trong lòng.
“Phụng nghi không biết đấy thôi, từ khi người đến đây, Thái tử chưa từng bước chân vào Ngọc Loan Trai lần nào. Nô tài có linh cảm, chuyến này chắc chắn là vì Phụng nghi mà đến.”
Trong phòng đã bắt đầu vang lên tiếng mừng rỡ, duy chỉ có Chi Chi là lòng trùng xuống tận đáy, thầm kêu lên một tiếng "mẹ ơi" trong lòng.
Trái tim nàng đập loạn từng nhịp, không tài nào cảm thấy vui nổi. Đôi mắt nhỏ lanh lợi đảo nhanh, nàng siết chặt đôi tay trắng nõn mảnh mai, cẩn thận nhớ lại từng chi tiết trong lần gặp mặt đầu tiên với hắn.
Khi ấy, nàng đã chủ động quyến rũ hắn.
Hắn lại chỉ khẽ cười, đầy vẻ khinh miệt.
Rõ ràng hắn không thích nàng.
Cũng bởi vì thế mà lúc đó Chi Chi cảm thấy bất an đến tột độ, nghĩ rằng hắn sẽ không bao giờ cần đến nàng nữa.
Nhưng lúc này đây, trong khi nàng còn đang hoang mang suy nghĩ, số mệnh dường như đã định đoạt rồi.
Kiệu quả nhiên dừng lại bên ngoài Ngọc Loan Trai, Chi Chi nhìn thấy rất rõ từ cửa sổ, người bước xuống chính là Phó Thừa Lễ. Hắn rất cao, dáng người thẳng tắp như cây tùng, gầy nhưng không yếu, trông như rồng như phượng. Hôm nay hắn mặc một bộ y phục khác với lần đầu gặp mặt, vẫn là màu trắng tinh khôi, sạch sẽ không vướng bụi trần, toát lên vẻ uy nghi khiến người khác không dám đến gần, thậm chí chẳng thể nhìn thẳng.