Khi màn đêm vừa phủ xuống, trong sân vang lên tiếng hai cung nữ thì thầm to nhỏ. Chi Chi đang mơ màng liền vô thức dựng tai lên lắng nghe. Lúc đầu nàng còn không để ý, nhưng rồi thoáng nghe thấy hình như họ đang nhắc đến mình, trong lòng lập tức căng thẳng.
Và khi nghe rõ, nàng liền hoảng hốt không thôi.
Chi Chi lập tức gọi người tới.
“Cái... cái gì mà ‘hình châm’?”
Hai cung nữ được gọi đến nhìn nhau, một lúc lâu không ai dám lên tiếng.
Chi Chi sốt ruột hỏi dồn: “Nói đi, rốt cuộc là có ý gì?”
Thêm một hồi im lặng trôi qua, cuối cùng một người trong số họ mới cúi đầu trả lời:
“Phụng nghi đừng vội, nô tỳ cũng chỉ là nghe nói lại thôi ạ.”
“Nghe nói gì? Là nghe ai nói?”
“Nô tỳ không rõ, cũng không biết hai cung nữ đó là người của cung nào. Chỉ nghe họ bảo vừa rồi Trần ma ma ở Lâm Hoa Cung đánh rơi một cây ‘hình châm’...”
“Cái... cái đó là có ý gì?”
Chi Chi hỏi, nhưng thực ra trong lòng đã sớm hiểu rõ.
Các nàng ấy đang nói rằng, Trần ma ma ở Lâm Hoa Cung vừa rồi đã lấy ra kim châm - đây chẳng phải là muốn tra hình sao? Lẽ nào lại là dùng với nàng, vị Phụng nghi nhỏ nhoi này?
Chi Chi từng là “ngựa gầy”, nàng hiểu quá rõ “hình châm” là thứ gì, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến người khác bị dùng đến nó.
Nàng rất nhát gan, cũng rất rõ nếu An Như Ý muốn dùng tới thứ đó, phần lớn chính là để làm nhục nàng. Làm sao nàng có thể không sợ hãi? Trong lòng chỉ biết ngửa mặt kêu trời.
Nàng... nàng sao mà khổ đến thế, chẳng lẽ sắp mất mạng thật rồi sao?
Cuộc đối thoại ấy chưa kịp kéo dài lâu.
Giống như có kẻ cố tình trêu đùa nàng vậy, Ngọc Loan Trai bất ngờ có khách không mời mà đến.
Người đến chính là Oanh Nhi - cung nữ lớn tuổi nhất ở Lâm Hoa Cung.
Sắc mặt Chi Chi lập tức tái nhợt.
Oanh Nhi mỉm cười dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Thẩm Phụng Nghi đừng sợ, Lương Đệ vì rảnh rỗi không có việc gì làm nên đã pha một ít trà Long Tỉnh thượng hạng, mời Phụng Nghi sang ngồi chơi, cùng nhau thưởng trà một chén.”
Lời vừa dứt, nàng ta căn bản không để cho Chi Chi cơ hội mở miệng.
Hai cung nữ lập tức bước tới, cùng lúc áp sát hai bên, trực tiếp kẹp lấy nàng.
Ý tứ quá rõ ràng, muốn đi cũng phải đi, không muốn đi cũng vẫn phải đi.
Chi Chi yếu ớt biết bao, đừng nói là hai người, chỉ một người thôi nàng cũng chẳng thể thoát ra.
Oanh Nhi khẽ cười, giọng nói mang theo ý cảnh cáo: “Thẩm Phụng Nghi, người thức thời mới là tuấn kiệt. Lương Đệ đã có lòng mời ngươi dùng trà, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Chi Chi khẽ run, cố giữ bình tĩnh cất giọng: “Đáng lẽ phải vậy.”
Oanh Nhi thấy nàng không phản kháng vô ích, liền nở một nụ cười hài lòng.
Nàng cũng xem như là người khôn ngoan, biết rõ có chống cự cũng chẳng ích gì.
Chỉ trách nàng sinh ra với gương mặt khiến người khác chướng mắt đến vậy, An Lương Đệ sao có thể dung thứ cho nàng?
Chiều hôm đó, ngay khoảnh khắc Thái tử xuất hiện, Oanh Nhi đã nhìn ra rồi.
Con hồ ly tinh này lại dám giữa thanh thiên bạch nhật, ngay dưới mí mắt An Lương Đệ mà quyến rũ Thái tử. Tâm tư dưới lớp da thịt mịn màng kia đã hiện rõ rành rành, ai nhìn mà chẳng hiểu. An Lương Đệ sao có thể để yên?
Đêm nay, nàng cứ ngoan ngoãn ở lại hầm của Lâm Hoa Cung đi.
Sau này tự nhiên còn có rất nhiều thứ để nàng ta từ từ nếm trải.
Còn mong chờ ngày tháng tốt đẹp nào nữa sao?
Không có sự sủng ái của Thái tử, ở nơi Đông cung này, sắc đẹp chính là tai họa chứ chẳng phải phúc phần gì.