Chương 8

Chương 8
Trước Sau
Người đó tên là Lư Trì, khoảng mười tám mười chín tuổi, mồ Côi cha mẹ, là họ hàng xa bên nhà họ Triệu, hằng ngày làm việc nặng ở phủ Triệu. Tính tình ít nói, cả người lạnh lùng như băng, thường xuyên bị bắt nạt cũng không hé răng, giống như khúc gỗ, chỉ biết cắm đầu làm việc.

Một thiếu niên như vậy có lẽ sống rất Cô độc. Cũng có thể vì hắn ta thường xuyên bị ức hiếp, khiến Chi Chi nhìn thấy bóng dáng năm xưa của chính mình. Hoặc là, nàng đã nhận ra, hắn ta tuy không phản kháng, nhưng thân hình lại cao lớn, có sức khoẻ. Chung quy lại, Chi Chi đã chọn hắn ta.

Lúc đầu, Lư Trì đối với nàng cũng vô cùng lạnh nhạt, hoàn toàn không để tâm, thế nhưng nàng chỉ mới tiếp cận hắn ta đôi ba lần, hắn ta liền mắc câu.

Nàng dùng thái độ mập mờ lả lơi quyến rũ hắn ta suốt ba ngày, thế rồi hắn ta bắt đầu mỗi ngày đều chủ động đến gần nàng.

Câu “đâm hắn ta một dao đi” lúc ấy, chỉ là Chi Chi thuận miệng buột ra.

Chỉ bởi nàng quá mức chán ghét vị Triệu bá gia kia, song trong lòng dĩ nhiên không hề thật sự muốn Lư Trì giết người.

Nàng nhát gan vô cùng, đến con sâu cũng không dám bóp chết, làm gì có lá gan đó.

Huống hồ, Lư Trì ngày thường giống hệt khúc gỗ câm, bị người ta ức hiếp cũng chẳng bao giờ phản kháng, Chi Chi làm sao ngờ được hắn ta lại nghe lời đến thế, lại còn thật sự có gan đâm người. Nàng vốn nghĩ, hắn ta chỉ cần đánh cho đối phương ngất đi cũng đã là chuyện ngoài dự liệu.

Thật sự là ngoài sức tưởng tượng của nàng!

Nhát dao đó khiến Chi Chi sợ đến choáng váng, bàn chân trắng nõn lập tức đạp Triệu bá gia hai cái, mượn lực lùi hẳn về phía đầu giường, lồng ngực phập phồng liên hồi.

Triệu bá gia khi ấy vừa vặn chạm được vào chân nàng, đã tháo chiếc tất nhỏ của nàng xuống, dí lên mũi mà hít lấy hít để, vừa hít vừa nở nụ cười dâm tà, đang định bật ra một câu “mỹ nhân” đầy dầu mỡ thì bất ngờ, từ dưới gầm giường có một người lao ra, vung dao nhắm thẳng lưng hắn ta mà đâm xuống!

Lư Trì sau đó liền bịt miệng lão già kia, vội vã quay sang Chi Chi hạ giọng thúc giục: “Mau thay y phục rồi chạy đi, đến rừng trúc phía trước đợi ta!”

Nếu không nhờ lời nhắc của Lư Trì kéo nàng trở lại thần trí, Chi Chi e rằng còn ngây người thêm một hồi nữa.

Sau khi kịp phản ứng, nàng lập tức bật dậy, chạy ra sau bình phong mặc vào bộ nam trang đã chuẩn bị sẵn từ trước, thừa dịp Lư Trì đang liều mạng cản trở, nàng nhảy ra từ cửa sổ, chạy nhanh hơn thỏ.

Thế nhưng, nàng dĩ nhiên không đến rừng trúc đợi Lư Trì!

Một mình nàng bỏ trốn mất dạng!

Về sau, quan phủ khắp nơi đều lùng bắt người, nàng trốn chui trốn nhủi suốt bảy tám ngày, gặp ai cũng giở trò dối trá, chạy được càng xa, thời gian càng dài, thì chuyện đó cũng dần chìm xuống.

Suốt một năm sau đó, phần lớn nàng đều giả làm nam nhân để xuất hiện, ngày qua ngày sống bằng cách lừa đảo trộm cắp.

Song, cho dù có cẩn thận thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn bị ba bốn vị Công tử nhà giàu nhìn thấu thân phận nữ nhi.

Những người ấy đại khái đều như nhau, không thì muốn nạp nàng làm thiếp, hoặc muốn bao nàng làm ngoại thất, hoặc tệ hơn là định đem nàng dâng cho một vị đại nhân nào đó.

Chi Chi vốn là người nhát gan yếu đuối, càng sợ bị giam giữ, sợ mất đi tự do, mất cả tiên cơ, vì thế chưa từng làm chuyện lấy trứng chọi đá, thường chỉ toàn dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành nam nhân vài ngày, đợi khi có cơ hội liền tranh thủ vét tiền rồi bỏ trốn.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)