Chương 2

Chương 2
Trước Sau
Chính vào lúc đó, trời đêm mịt mùng, bóng người lấp ló, tiếng hô dập lửa bắt hung thủ vang lên khắp nơi, cảnh tượng hỗn loạn đến cực điểm.

Trong lúc rối ren ấy, hắn âm thầm giật dây, chặn được một người.

Người đó bịt mặt, tên là Cửu Ưng. Ninh Hồng Yến nhận ra, đây là thị vệ của Đại hoàng tử Tần Vương.

Vào giờ khắc này, người xuất hiện ở đây, đến kẻ ngốc cũng hiểu, đây tuyệt đối không phải chuyện tình cờ.

Bắt giữ, tức là chọn đứng về phía Thái tử; còn nếu thả đi mà để tin tức lọt ra, khiến Thái tử hay biết, thì chẳng khác nào ngả về phe Tần Vương.

Giống như quả bóng đã đến chân, hắn nhất định phải đưa ra lựa chọn là bắt hay thả.

Sau một lúc đối mặt, để bảo thủ, Ninh Hồng Yến đã chọn cách thứ hai, tức là che mắt người khác.

Không ai ngờ, cuộc đối đầu âm thầm ấy lại kết thúc chóng vánh đến vậy.

Đại hoàng tử vốn là bậc quân tử đãi sĩ thân hiền, rồng phượng trong loài người, tài mạo hiếm ai sánh kịp, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn.

Vì tư tàng giáp trụ, dính líu đến án vận chuyển đường thủy và vụ thất thoát trong kho quốc khố, hắn ta bị phế làm thứ dân, giam thẳng vào thiên lao.

Thật thật giả giả, giả giả thật thật.

Chỉ một điều, chết dưới tay ai, hiển nhiên đã rõ.

Thái tử tàn nhẫn, không niệm tình huynh đệ, lại còn diệt cỏ tận gốc.

Gần hai năm nay, ba chữ “Tần Vương đảng” như khoai nóng bỏng tay, trước mặt Thái tử là tội danh ai cũng không gánh nổi.

Dưới hoàng quyền, sinh mạng con người thấp hèn tựa kiến.

Đại hoàng tử còn như vậy, huống hồ là hắn! Chỉ một thoáng bất cẩn, ắt sẽ chuốc lấy cảnh cả nhà diệt vong.

Chuyện đã qua ba năm, Ninh Hồng Yến vốn tưởng mình đã có thể kê cao gối mà ngủ, nào ngờ trong mơ cũng không nghĩ tới, giờ lại có kẻ chỉ điểm hắn.

Đêm mưa bão, trời u ám, kèm theo tiếng sấm. Gió rất lớn, bóng cây xào xạc in trên cửa sổ càng tăng thêm phần lạnh lẽo.

Ninh Hồng Yến thu ánh mắt về, dần lùi bước, hàng mày hắn càng nhíu chặt hơn.

Làm sao đây, hắn cũng chẳng biết nên làm thế nào.

Ánh nến trong đèn lưu ly chập chờn lay động.

...

Sau khi Phạm Túc lui đi một lúc lâu, Ninh Hồng Yến mới đứng dậy rời khỏi thư phòng.

Ngoài trời, mưa đã nhỏ dần, hắn chắp tay đi chầm chậm, người hầu che ô cho hắn.

Lòng Ninh Hồng Yến sợ hãi, trong đầu toàn là chuyện của một người, rồi hắn chợt nhớ lại chuyện Thượng thư Bộ Binh Quan Thanh bị tham ô mà bị tống vào ngục nửa năm trước.

Chuyện ấy do Thái tử chủ trì xét xử, cuối cùng phán ngũ mã phanh thây, mùa thu năm sau sẽ hành hình.

Ngày hành hình, Thái tử triệu tập mọi người trong lục bộ cùng đến xem.

Quan Thanh đầu bù tóc rối, đã không ra người cũng chẳng ra quỷ, hắn gào thét thảm hại ra sao, cảnh tượng máu chảy đến nhường nào, thật khó mà tưởng tượng.

Ninh Hồng Yến đến giờ vẫn còn nhớ như in.

Chuyện tham ô, tiền lệ thường là tịch thu gia sản và lưu đày, riêng Quan đại nhân lại được “ưu ái” đặc biệt để răn đe kẻ khác.

Ai nấy đều rõ, bởi lẽ hắn là một “Tần Vương đảng”.

Thật thật giả giả, giả giả thật thật.

Việc tham ô có thật hay không, kỳ thực cũng là điều chưa rõ.

Đắc tội Trữ quân, làm sao có thể có quả ngọt được chứ?

Ninh Hồng Yến sống lưng lạnh toát, càng nghĩ càng kiêng kỵ, trong đầu hỗn loạn vô cùng. Thêm vào trận mưa không dứt này, lòng hắn càng thêm phiền muộn. Thấy màn đêm đã buông xuống, hắn lạnh mặt hỏi người hầu bên cạnh: “Đã canh mấy rồi?”

“Bẩm Hầu gia, giờ Dậu đã qua.”
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)