Mưa xuân lất phất rơi mang theo hơi lạnh thấm buốt.
Trong lao ngục tối tăm chật chội, tiếng kêu thảm thiết thê lương của một nữ tử đột ngột xé tan sự tĩnh mịch, khiến lũ chuột bên tường sợ hãi chạy tán loạn, kêu lên chi chít.
Ánh lửa từ ngọn đèn dầu trên tường bập bùng chớp động, khói đen lượn lờ bay lên, trong không khí phảng phất mùi ẩm mốc hòa cùng mùi máu tanh thoang thoảng từ sâu trong địa lao bay tới.
Nữ tù bị trói trên giá chữ thập gục đầu xuống, mái tóc rối bù, y phục vũ công đầy vết roi rướm máu. Móng tay trên đôi bàn tay nàng đã bị nhổ sạch, máu thịt be bét, đầu ngón tay tụ lại thành những giọt máu đỏ thẫm, tí tách nhỏ giọt xuống nền đất.
Dưới ánh đèn dầu leo lét, nam nhân trong bộ huyền y ném chiếc kìm sắt xuống, cầm lấy khăn lau đi vết máu trên tay.
Chiếc khăn vấy máu bị ném vào chậu nước, làm bắn lên vài giọt nước đục ngầu.
Nam nhân xoay người, lười nhác tựa vào chiếc ghế bành bằng gỗ đàn, khép hờ đôi mắt. Trên đùi hắn đặt một cuộn tranh, ánh sáng và bóng tối đan xen rọi lên gương mặt phong thần tuấn lãng.
Hồi lâu sau, tiếng ho của nữ tù phá vỡ sự tĩnh lặng chết chóc. Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của nam nhân khẽ gõ lên cuộn tranh trên đùi, mí mắt hắn nhướng lên. Đồng tử đen láy thăm thẳm lạnh lẽo mang theo vẻ tàn nhẫn và lạnh lùng đến vô tình, buốt giá phóng về phía nữ tù, tạo ra một áp lực bức người.
"Tướng quân, có cần phải tra khảo tiếp không ạ?"
Tên ngục tốt cầm roi dài tiến lên một bước, cất tiếng dò hỏi. Trong lao ngục không thiếu những hình phạt tàn khốc, không sợ phạm nhân không chịu khai.
Chẳng đợi nam nhân đáp lời, nữ tù nhổ một bãi nước bọt, vết máu khô nơi khóe miệng dần trở nên ẩm ướt.
Nàng hung hãn nói: "Phi! Đồ chó săn của lão hoàng đế, dù có thiên đao vạn quả ta, ngươi cũng đừng hòng moi được nửa lời!"
Cố Như Chương cười khẩy một tiếng, giọng nói uể oải cất lên: "Thích khách chạy thoát, thân cao bảy thước, trán rộng cằm vuông, mày rậm mắt to như chuông đồng, mũi khoằm như mỏ ưng, gò má nhô cao, lưng hơi gù."
Nữ tù kinh ngạc đến sững sờ, sắc mặt khẽ biến nhưng vẫn ôm một tia may mắn, cho đến khi Cố Như Chương chậm rãi đứng dậy. Cánh tay thon dài của hắn giơ lên, lập tức cuộn tranh bung ra.
Dung mạo của người trong tranh giống hệt như lời hắn miêu tả, không sai một ly, sống động như thật.
Sắc mặt nàng trở nên phức tạp, đôi môi mím chặt, cứng họng không nói nên lời.
Đêm cung yến tối tăm cùng khung cảnh hỗn loạn, hai người dù từng giao thủ cũng không thể nào vẽ lại chân dung chính xác đến thế.
Nữ tù kiêu ngạo quay đi, một thân xương cứng hừ lạnh một tiếng bất khuất: "Thì sao chứ? Trong cung đề phòng nghiêm ngặt, nhưng a huynh của ta vẫn trốn thoát được. Các ngươi còn vọng tưởng tìm được người trong kinh thành này ư?! Đúng là nực cười!"
Nàng ngửa đầu trào phúng cười, tràn đầy đắc ý.
Cố Như Chương không thèm để ý, đường cằm lạnh lùng cứng rắn, chỉ liếc mắt nhìn thanh sắt nung đỏ trong lò lửa, tên ngục tốt liền lập tức hiểu ý.
Hắn thu lại ánh mắt sắc bén, xoay người rời đi. Vừa bước ra khỏi phòng thẩm vấn liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong không khí thoang thoảng mùi thịt khét.
Ra khỏi lao ngục, mưa phùn đã tạnh, mặt đất ẩm ướt.
Cố Như Chương đưa cuộn tranh cho thuộc hạ, trầm giọng phân phó: "Lập tức cho họa sư sao chép lại bức tranh này rồi dán khắp các nơi trong thành, tăng thêm nhân thủ lục soát các phường thị."
"Thuộc hạ lập tức đi làm."
Lương Kĩ nhận lấy cuộn tranh, tài vẽ của tướng quân lợi hại đến mức nào, hắn đã từng được chứng kiến khi còn ở trong quân doanh.
Cố Như Chương xoay người lên ngựa, tay ghì chặt dây cương, hai chân kẹp mạnh vào bụng ngựa. Chỉ nghe một tiếng hí vang, áo bào tung bay, bóng dáng trong bộ huyền y nhanh chóng biến mất ở cuối con hẻm.
Lương Kĩ cầm cuộn tranh, không dám chậm trễ một khắc vội vã thúc ngựa rời đi.
Đêm trước, trong cung yến đột nhiên xảy ra chuyện vũ công hành thích, may mà Thánh Thượng không sao. Thích khách lẻn vào cung có hai tên, một là vũ công bị bắt tại trận, còn kẻ còn lại là một nam tử bịt mặt đã giao thủ với Cố Như Chương, hiện không rõ tung tích.
Sở Tuyên Đế lệnh cho Cố Như Chương phụ trách vụ này, phải nhanh chóng bắt được tên thích khách đang lẩn trốn.
Hiện nay, hồng nhân bên cạnh thiên tử không ai khác chính là Cố Như Chương.
Cố Như Chương là người Cẩm Châu thành, Ích Châu. Mười lăm tuổi đầu quân cho Kỳ Liên tướng quân ở Ung Châu, trong hai năm đã nhiều lần đánh lui quân Đột Quyết, tạo được chút danh tiếng.
Cho đến mùa đông năm ấy, hắn dẫn kị binh bất ngờ tấn công doanh trại địch trong đêm, tay cầm hồng anh trường thương lấy được thủ cấp của đại tướng Đột Quyết. Từ đó, thanh danh hắn vang xa, được diện thánh trên điện Kim Loan phong làm Võ Uy tướng quân, khi ấy mới mười chín tuổi.