“Ta không gả.”
Tiết Ngọc Đường nức nở, đầu ngón tay dùng sức chọc thủng một góc giấy viết thư.
Nàng cứ ngỡ rời khỏi Ích Châu là sẽ ổn, nhưng đó chỉ là tạm thời, tất cả đều là tự lừa mình dối người. Cục diện mà nàng phải đối mặt sau khi trở về vẫn không hề thay đổi.
Hơn nữa, ở Ích Châu, rốt cuộc là kẻ nào đã hạ loại thuốc độc ác như vậy với nàng?
Người huynh tốt của nàng có biết không?
Nếu không có Cửu Biện Tuyết Liên thì phải cùng một nam nhân khỏe mạnh viên phòng.
Lòng Tiết Ngọc Đường chùng xuống, trong đôi mắt ngấn nước bỗng hiện lên phần eo bụng săn chắc của người nam nhân kia, đường eo gọn gàng, cơ bắp rắn rỏi, vóc dáng cường tráng hiện ra không sót một chi tiết.
Má Tiết Ngọc Đường nóng lên, nàng cắn ngón tay, nhắm mắt lại cố xua đi hình bóng hắn ra khỏi đầu.
Họ cùng nhau lớn lên, thân thiết như người nhà, sao nàng có thể vì chữa bệnh mà mạo phạm, lợi dụng hắn được.
Tiết Ngọc Đường nằm bên mép giường khóc không thành tiếng rồi thiếp đi vì kiệt sức.
Đêm đen như mực, rèm gấm khẽ lay, trong ánh nến mờ ảo hiện ra một vóc người cao lớn, thẳng tắp.
Nam nhân đứng bên giường từ trên cao nhìn xuống nàng đang phát bệnh, gương mặt anh tuấn lạnh lùng.
Không khí xung quanh như ngưng đọng lại. Tiết Ngọc Đường đưa tay che ngực, cảm giác mềm mại nơi lòng bàn tay khiến nàng vô cùng xấu hổ, gò má trắng nõn ửng hồng.
“Rất đau? Rất khó chịu sao?”
Nam nhân thu hết vẻ bối rối của nàng vào mắt, giọng nói lạnh lùng, thậm chí có vài phần vô tình.
Tiết Ngọc Đường cúi đầu cắn môi, xấu hổ không dám đối mặt với hắn. Ngửi thấy hơi thở mát lạnh trên người hắn, bệnh tình dường như càng thêm nghiêm trọng, dịch thể ướt át chảy ra từ kẽ tay, men theo cổ tay trắng ngần nhỏ xuống váy lụa của nàng.
Nàng xấu hổ lùi về sau, nam nhân lại bất chợt cúi người xuống, đầu gối chống lên mép giường, đè lên làn váy của nàng, từng tấc một tiến về phía trước cho đến khi đầu gối chạm vào chân nàng.
Cố Như Chương đưa tay, những ngón tay hơi nóng vuốt lọn tóc đen bên má nàng, lòng bàn tay khẽ vuốt ve vành tai mềm mại, giọng điệu lười biếng: “Sao ngay cả Khương Nhu cũng bó tay? Lẽ nào tỷ muốn mang căn bệnh quái ác này cả đời? Bất cứ lúc nào cũng có thể phát tác, khiến người khác chê cười?”
Tim Tiết Ngọc Đường run lên, không cam lòng cắn môi, đôi mắt bất giác ngấn lệ.
Nam nhân khẽ gảy đôi hoa tai, hơi thở của hắn quẩn quanh nơi cánh mũi nàng.
Có chút nóng.
Hoa tai vẫn còn lay động, hắn định đứng dậy rời đi nhưng Tiết Ngọc Đường bỗng níu lấy vai hắn, lòng bàn tay ướt đẫm làm vương lên áo hắn.
Tiết Ngọc Đường nhìn hắn qua làn nước mắt mờ ảo, cầu xin: “A Chương, giúp ta.”
“Giúp gì?”
“Giúp ta.”
Tiết Ngọc Đường vịn vai nam nhân, ngồi dậy, tấm lưng thẳng áp vào lồng ngực cường tráng của hắn, đem cả sự ẩm ướt trên áo truyền sang cho hắn.
Tiết Ngọc Đường thì thầm bên tai hắn, vừa nói cho hắn biết cách làm, vừa kéo tay hắn áp vào…
Rèm gấm lay động, chiếc váy lụa màu hồng sen quấn quanh cánh tay mạnh mẽ của nam nhân, nhưng vẫn không che được những đường gân xanh nổi lên.
Tiết Ngọc Đường tựa vào thành giường chạm khắc, ôm lấy đầu nam nhân, cằm chạm vào mái tóc hắn thấy hơi nhột.
Nàng cắn môi nén tiếng rên rỉ, khóe mắt dần ướt át, ngón chân co quắp bấu chặt lấy đệm giường rồi thua trận trong từng nhịp thở của hắn, nức nở đẩy bờ vai hắn ra.
Nam nhân ngước mắt nhìn nàng, rồi dưới cái nhìn đẫm lệ của Tiết Ngọc Đường, hắn khẽ cắn lên nốt ruồi son trên ngực nàng.
Tiết Ngọc Đường khẽ thở dốc, hơi nóng ẩm ướt giăng đầy trong mắt. Rõ ràng nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng đôi tay lại không tự chủ mà giữ lấy đầu hắn, kéo hắn lại gần hơn.
Hơi thở nóng rực của cả hai quyện vào nhau, trái tim cuồng nhiệt như muốn đâm thủng lồng ngực. Gối mềm dưới lưng xộc xệch, cọ xát khiến nàng khó chịu nhíu mày. Bàn tay nóng rực của nam nhân bỗng xoa lên lưng nàng.
Cố Như Chương gối đầu lên bờ vai lấm tấm mồ hôi của nàng, giọng nói khàn khàn: “Sau này ta đều sẽ giúp tỷ.”
“Cảm nhận được không?”
Vòng eo nhỏ nhắn bị một cánh tay của hắn kéo lại, ôm trọn. Nam nhân mạnh mẽ kéo nàng vào lòng, thân thể mềm mại của nàng áp vào lồng ngực rắn chắc. Tiết Ngọc Đường chợt hiểu ra ẩn ý của hắn, gương mặt ửng hồng dần nóng lên.
Muốn dùng phương pháp này giải độc, nam tử phải cường tráng, khỏe mạnh.
Tiết Ngọc Đường như mất hết sức lực, bàn tay mềm nhũn đưa ra chạm phải những múi cơ săn chắc trên bụng nam nhân. Hơi nóng khiến nàng theo bản năng rụt tay về, nhưng lại bị hắn giữ chặt cổ tay, ép dừng lại trên cơ bụng của mình.
Dục vọng trong mắt nam nhân không hề giảm bớt. Bàn tay to lớn của hắn giữ lấy gáy nàng, chậm rãi cúi xuống, hai vầng trán đẫm mồ hôi tựa vào nhau.
Hơi thở của hắn quẩn quanh nơi cánh mũi, Tiết Ngọc Đường ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi hắn, giọng nói khàn đi: “Ngươi… có khỏe không?”