Chương 28

Chương 28
Trước Sau
“Cô mẫu, chính vì Tiết gia đó lật lọng, vốn đã đồng ý hôn sự nhưng quay đầu lại hối hận, khiến cháu của người một thời gian dài trở thành trò cười cho thiên hạ!”

Liễu Báo đưa hai tay ra để lộ cổ tay vừa bỏng đỏ vừa trầy da, giọng đầy đau khổ: “Người xem, Tiết Ngọc Đường hủy hôn thì thôi đi, còn xúi giục người khác lạm dụng tư hình, sỉ nhục ta, hoàn toàn không coi cô mẫu ra gì!”

Lông mày Liễu Tiệp dư nhíu lại càng chặt. Tâm trạng vốn đã không tốt nay càng tệ hơn, bà ta quát lớn: “Đáng đời!”

Liễu Báo sững sờ, sợ hãi nhìn bà ta.

Liễu Tiệp dư tức giận đến sôi máu, vừa hận sắt không thành thép vừa trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi ở đất Thục thế nào ta không quản, nhưng đây là Lạc Dương, thu lại cái tính của ngươi đi, an phận một chút! Đánh đập các cô nương ở Tần lâu Sở quán, hành hạ đến chết một người, còn hai người đến nay vẫn không xuống nổi giường, sớ tố cáo ngươi suýt nữa đã dâng lên trước mặt Bệ hạ rồi đấy!”

“Ngươi mà còn như vậy, chọc giận thiên tử, thì đến cả ta cũng không bảo vệ nổi ngươi đâu!”

Liễu Báo trong lòng hoảng sợ, không dám nói nửa lời.

Liễu Tiệp dư tức giận bưng chén trà lên, uống hơn nửa chén.

Liễu Báo nhanh nhảu tiến lên rót trà: “Cô mẫu, là ta sai, nhưng Tiết Ngọc Đường vốn dĩ phải là cháu dâu của người mà.”

Hắn đưa chén trà tới, trong lòng đã tính toán sẵn: “Hôm nay là sinh thần của người, lại triệu Tiết Ngọc Đường tới, sao không nhân cơ hội này xin Bệ hạ một đạo thánh chỉ tứ hôn?”

Sắc mặt Liễu Tiệp dư tối sầm. Cung điện quạnh quẽ này đâu có vẻ gì là náo nhiệt đón sinh thần.

Thiên tử cũng không cho phép bà ta tổ chức linh đình.

Bốn tháng qua, số lần thiên tử đến cung của bà ta tuy có nhiều hơn, bà ta vốn tưởng sinh thần năm nay sẽ được thiên tử để trong lòng, nhưng sai người đi mời, kết quả vẫn như cũ.

Bà ta ở trong cung không thiếu thứ gì, chỉ thiếu sự sủng ái của thiên tử. Người nọ lúc nóng lúc lạnh với bà, nhưng chưa từng một lần thị tẩm.

Liễu Tiệp dư nhíu mày, xác nhận lại: “Cưới được Tiết Ngọc Đường, ngươi sẽ an phận chứ?”

Liễu Báo gật đầu lia lịa, tiểu mỹ nhân sắp tới tay, sao có thể không ngoan ngoãn chứ!

Liễu Tiệp dư ra hiệu cho hắn ghé tai lại gần rồi thì thầm bàn kế vào tai hắn.



“Tiết cô nương, nương nương đang ở trong điện, mời người theo nô tỳ.”

Cung nữ dẫn Tiết Ngọc Đường vào điện. Liễu Báo ngồi ở một bên cười nhìn nàng từng bước tiến lại gần.

Tiết Ngọc Đường cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm, trong lòng luôn căng như dây đàn. Nhưng khi nhìn thấy Liễu Tiệp dư, nàng thoáng sững sờ vì nét mặt của bà ta có vài phần quen thuộc.

Nàng cúi người hành lễ: “Tham kiến nương nương.”

Liễu Tiệp dư khẽ phe phẩy chiếc quạt tròn, vẻ mặt kiêu ngạo đặt tay lên mu bàn tay của cung tỳ rồi đứng dậy khỏi giường sập, cẩn thận đánh giá nữ tử đang cúi đầu: “Thảo nào cháu ta cứ nhung nhớ, quả là thiên tư quốc sắc, mỹ mạo tuyệt trần.”

Liễu Tiệp dư đưa tay đỡ nàng, Tiết Ngọc Đường theo bản năng rụt tay lại, nhưng lại bị bà ta nắm lấy cổ tay kéo đến ngồi xuống giường sập.

Tiết Ngọc Đường như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, lưng như có gai đâm, không dám lơ là chút nào.

“Tiết cô nương đừng căng thẳng, chẳng lẽ ta ăn thịt ngươi hay sao?” Liễu Tiệp dư dùng bộ móng tay diễm lệ vuốt ve con mèo trắng.

“Hôm nay là sinh thần của ta, nhưng ta không thích náo nhiệt nên chỉ triệu ngươi vào cung dùng bữa. Báo nhi hành sự lỗ mãng, ta đã dạy dỗ hắn rồi, hắn thật tâm muốn xin lỗi ngươi.”

Tiết Ngọc Đường luôn đề cao cảnh giác. Nàng không tin một kẻ tàn bạo như Liễu Báo sẽ đột nhiên thay đổi tính nết.

Nhìn sắc trời đã sắp tối hẳn, Liễu Tiệp dư ra lệnh cho cung tỳ dọn tiệc.



Đêm đen như mực, dải ngân hà lấp lánh trên vòm trời.

Tố Cầm đứng đợi bên cỗ xe ngựa ngoài cổng cung thành, cổ vươn dài nhìn về phía cửa cung xa xa, lòng nóng như lửa đốt mong Tiết Ngọc Đường ra, thầm cầu nguyện cho tiểu thư nhà mình bình an vô sự rời khỏi cung.

Lệnh trong cung khó trái, tiểu thư không thể không đi theo cung tỳ vào cung. Liễu Báo kia tính tình thô bạo, chắc chắn đang có âm mưu gì đó chờ tiểu thư.

Tố Cầm đang vô cùng lo lắng thì một bàn tay từ phía sau đột nhiên bịt chặt miệng mũi nàng. Nàng hít phải thuốc mê rồi ngất lịm bên cỗ xe. Gã xa phu cũng bị đánh ngất, cả hai bị ném vào trong xe.

Thủ hạ giải quyết xong nha hoàn chướng mắt, Liễu Báo cười nhạt một tiếng: “Không biết tự lượng sức mình.”

Hắn đỡ lấy vòng eo mềm mại vô lực của nữ tử rồi rời khỏi cửa cung, tiến về phía cỗ xe ngựa hoa lệ.

Tiết Ngọc Đường ghê tởm, dồn hết sức muốn đẩy hắn ra, nhưng chút sức lực yếu ớt này chẳng thấm vào đâu, ngược lại còn bị hắn ôm chặt hơn.

Người nàng nóng như lửa đốt, gấp gáp cần thứ gì đó mát lạnh để giải nhiệt. Ở trong cung nàng đã rất cẩn thận, những thứ ăn vào đều lén nhổ ra trong khăn tay lụa, nhưng cuối cùng vẫn trúng kế.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (6)