Cuối hàng đào liễu, hai bên lối mòn có mấy bụi trúc Tương Phi, một đình nghỉ chân tứ giác nhỏ nhắn ẩn hiện giữa rừng trúc. Trong đình bày một bàn cờ, đó chính là ván cờ trân lung của tiên đế.
Thế nhưng trong đình lại vắng lặng, không có người giải cờ.
Tiết Ngọc Đường cùng Tố Cầm vào đình, chạm tay lên bàn cờ ngọc còn lưu lại ván cờ dang dở. Quân cờ đen trắng bằng ngọc nằm xen kẽ phức tạp, nhìn kỹ quả thật là một thế cờ chết.
Một công tử phe phẩy cây quạt xếp đi ngang qua, thấy nàng để tâm đến thế cờ liền tốt bụng nhắc nhở: “Cô nương đừng nhìn nữa, thế cờ này đã được người ta phá giải từ nhiều năm trước rồi. Nếu không, sao trong đình lại vắng vẻ thế này?”
Đã giải rồi?
Ánh mắt Tiết Ngọc Đường chợt ảm đạm, tia hy vọng vừa nhen nhóm đã vụt tắt.
“Đa tạ công tử đã nhắc nhở.”
Tiết Ngọc Đường không rời đi ngay mà ngồi xuống ghế đá ngắm nghía ván cờ, xem như để mở mang tầm mắt.
Tố Cầm ghé lại gần xem, kinh ngạc thốt lên: “Ủa, ván cờ này sao trông hơi giống ván cờ trong phòng Mẹ vậy?”
Tiết Ngọc Đường lắc đầu: “Nhìn thì giống, nhưng thật ra không phải. Ván cờ trong phòng Mẹ, chỗ này có ba quân đen,” bàn tay thon dài trắng ngần của nàng chỉ lên bàn cờ: “còn ở đây lại không có quân nào.”
“A?” Tố Cầm chớp mắt, gãi gãi thái dương rồi nhìn chằm chằm vào bàn cờ, có chút lúng túng nói: “Nô tỳ không nhớ rõ nữa.”
Tiết Ngọc Đường nhìn bàn cờ, cố tìm cách phá giải, bất giác nhập tâm, mãi đến khi bị tiếng trò chuyện của một đám nam tử phía sau rặng trúc cắt ngang dòng suy nghĩ.
“Kể cho mọi người nghe chuyện vui đây! Mới hai ngày trước thôi, Thái tử điện hạ và Cố Như Chương cãi nhau một trận đấy. Chậc chậc, cảnh tượng lúc đó đúng là giương cung bạt kiếm.”
Một nam tử khác hùa theo, cười nói: “Cố Như Chương ngày thường đối đầu với Thế tử thì thôi, nay còn đắc tội với cả Thái tử. Hắn ỷ vào mình có chút quân công, được bệ hạ coi trọng nên đắc ý vênh váo. Đúng là tuổi trẻ nông nổi, lúc nào cũng ra cái vẻ lạnh lùng, tiểu nhân đắc chí mà!”
“Kẻ không cha không mẹ thì làm gì có giáo dưỡng tốt? Nói cho hay thì là nghé con không sợ cọp, nói khó nghe thì Cố Như Chương hắn chẳng qua là lập được chút công, một sớm đắc thế đã hợm hĩnh không coi ai ra gì!”
“Nếu không phải gặp lúc Đột Quyết khiêu khích ở biên giới Ung Châu để hắn vừa hay lập được chiến công, thu phục thành trì, thì giờ này e vẫn là tên lính quèn vô danh, xách giày cho ta còn không xứng.”
Có kẻ phụ họa: “Đúng đúng, đó là do Tiểu Hầu gia không ra trận, chứ nếu Tiểu Hầu gia đi thì còn đến lượt Cố Như Chương sao!”
“Vương hầu khanh tướng, chẳng lẽ sinh ra đã cao quý ư?”
Giọng nữ trong trẻo mềm mại đột ngột vang lên cắt ngang lời của đám công tử thế gia. Mọi người đồng loạt nhìn về phía có tiếng nói, chỉ thấy một nữ tử mặc váy áo màu xanh biếc đang chau mày bước tới.
Tiết Ngọc Đường thật sự không thể nghe nổi nữa, nàng từ trong đình bước ra, cuối cùng cũng thấy rõ những gương mặt lạ lẫm đang đứng sau rặng trúc khua môi múa mép. “Người nào người nấy trông như công tử thế gia thanh cao nho nhã, mà miệng lại toàn lời gièm pha người khác.”
Bị một cô nương dạy dỗ, gã nam tử đầu tiên nhắc đến Cố Như Chương mặt mày sa sầm, bực tức định xông tới. Nhưng gã nam nhân mặc trường bào chàm viền cổ tròn liếc mắt một cái, hắn mới đành thôi, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Tiết Ngọc Đường.
Gã nam nhân mặc trường bào chàm ấy chính là Thế tử, Tiểu Hầu gia trong lời bọn họ, nhi tử của Khai Quốc hầu - Tạ Tranh.
Khóe miệng Tạ Tranh hơi trễ xuống, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng, nghiêm túc đánh giá nữ tử trước mặt.
Bàn tay thon dài của Tiết Ngọc Đường nắm chặt cán quạt, không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti nói: “Các vị chẳng qua chỉ là ỷ vào tổ tiên, cha chú, có được một xuất thân tốt, ăn mặc bảnh bao, rồi đứng đây luận bàn xem ai cao quý hơn ai. Một thường dân thì đã sao? Cố tướng quân ở trong quân doanh thân cô thế cô, mỗi một quân công đều là do hắn đổ máu trên chiến trường mà có được. Từng tòa thành trì được thu phục từ tay Đột Quyết là thật, xin hỏi các vị đây có mấy người làm được như thế?”
“Hắn trước nay ít nói, không thích kết giao với người khác. Tính tình có phần lập dị này đúng là không tốt, nhưng tuyệt không phải là kẻ tiểu nhân đắc chí, hợm hĩnh như các vị nói. Xin các vị công tử thế gia hãy cẩn trọng lời nói!”
“Ta vốn cho rằng công tử thế gia trong kinh thành đều là người hiểu biết lễ nghĩa, nào ngờ cũng thích nói xấu sau lưng người khác. Thứ giáo dưỡng này, thực sự khiến ta được mở mang tầm mắt.”
Tiết Ngọc Đường khẽ hành lễ: “Chư vị, đắc tội rồi.”
Nói xong, nàng cùng Tố Cầm xoay người rời đi, sau lưng tất nhiên không thiếu những lời xì xầm bàn tán.