Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bóng hình yểu điệu dần trở nên dịu dàng. Cố Như Chương nhếch môi: “Manh mối này đến rất đúng lúc. Ta sẽ cho người đến Cẩm Thành điều tra.”
Tấm lưng đang căng cứng của Tiết Ngọc Đường thả lỏng, nàng nuốt nước bọt dặn dò: “Nhất định phải cẩn thận đấy!”
Vừa dứt lời, nàng mới nhận ra mình có chút kích động, vội quay đầu sang một bên sợ bị hắn phát hiện ra điều gì bất thường mà tra hỏi. Nàng thấy chú mèo con màu cam đang nằm dài bên bàn lười biếng liếm láp móng vuốt, trông có vẻ rất no đủ, thỏa mãn.
“Phải rồi, ngươi nuôi mèo từ khi nào vậy?” Tiết Ngọc Đường vội chuyển chủ đề, tò mò hỏi.
“Không biết là mèo hoang ở đâu cứ hay chạy vào phòng ta làm loạn, tha cả cỏ rác vào phòng. Có khi ban đêm cũng theo cửa sổ mà vào.”
Tiết Ngọc Đường nhìn kỹ, hai bên mép chú mèo con vẫn còn dính mấy cọng cỏ như thể vừa lăn lộn trong đống rơm ra. Bên cạnh ghế cũng có mấy cọng cỏ rơi vãi.
Nghĩ đến mấy cọng rơm xuất hiện bên giường mình, nàng chắc chắc chính là do chú mèo này mang đến.
Tiết Ngọc Đường đứng dậy định ôm chú mèo. Con mèo nhỏ cảnh giác đột nhiên nhảy xuống gầm bàn, rồi lại nhảy lên ghế, lên bàn. Khi nó định mượn thế nhảy ra cửa sổ, đã vô tình làm rơi cuốn sổ trên bàn xuống đất.
Một tiếng “loảng xoảng” vang lên, đồ đạc rơi tung tóe.
Tiết Ngọc Đường cúi người, định nhặt cuốn sổ bị rơi xuống bên cạnh bàn lên thì một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng của nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt. Gần như cùng lúc, cả hai đều chạm vào cuốn sổ.
Ở đầu bên kia, Cố Như Chương dùng sức rất mạnh, dường như không muốn cho nàng chạm vào. Lòng Tiết Ngọc Đường khẽ chùng xuống, nàng buông lỏng tay. Một bàn tay to lớn của hắn chợt nắm lấy cánh tay thon của nàng, một lực mạnh đã đỡ nàng dậy.
Cố Như Chương mím chặt môi, tiện tay giấu cuốn sổ xuống dưới cùng của một chồng binh thư.
Tiết Ngọc Đường nhớ có một cuốn sổ là di vật của phụ thân hắn, hắn thường xuyên cầm lên xem, có lẽ chính là cuốn này.
Thế nhưng, không biết giữa hai cha con họ có khúc mắc gì, Cố Như Chương vẫn luôn căm hận phụ thân mình.
Chuyện nhà người khác, Tiết Ngọc Đường không tiện nói nhiều, chỉ hy vọng hắn có thể sớm ngày buông bỏ.
“A Chương, ngày mai là Tết Thượng Tị, chúng ta ra bờ sông đạp thanh đi.”
Cố Như Chương xoay người, đôi mắt đen thẳm sâu hút nhìn nàng không đáp, rồi bước từng bước lại gần. Hơi thở trong lành mà lạnh lẽo phả tới quẩn quanh nơi chóp mũi nàng. Tiết Ngọc Đường theo bản năng lùi lại, cho đến khi lưng chạm phải thư án, không còn đường lui.
Cố Như Chương đã đứng ngay trước mặt cúi mắt nhìn nàng, trầm giọng hỏi: “Tỷ đang sợ sao?”
Đôi môi đỏ của Tiết Ngọc Đường khẽ mấp máy, tay chống lên thư án định nói lại thôi. Nếu thời gian quay lại lúc nàng mới vài tuổi, có lẽ nàng đã sợ hắn thật. Nhưng đã chung sống mười mấy năm, hắn đối với nàng luôn khách sáo, lễ độ, cớ sao nàng phải sợ?
“Tóc tỷ vướng vào trâm cài rồi.”
Cố Như Chương nhìn nàng cười khẽ, đưa tay gỡ lọn tóc đang quấn quanh chiếc trâm ngọc.
Bàn tay lướt qua vành tai mang theo hơi thở của gió mát và gỗ đàn hương, thật lâu không tan.
Tiết Ngọc Đường cúi đầu sửa lại tóc mai: “Vừa rồi bị một con mèo bất ngờ nhảy ra làm giật mình, chắc là lúc đó tóc vướng vào trâm. Ta… ta phải về đây.”
Cố Như Chương gật đầu, lùi lại hai bước để kéo dãn khoảng cách gần trong gang tấc. Nàng vội vã lướt qua trước mặt hắn, hương thơm trên người tựa như mang theo vị rượu ngọt khiến người ta say lòng.
Khi bóng hình nàng khuất khỏi tầm mắt, Cố Như Chương nhìn xuống tập bút ký đang bị binh thư đè lên, mày khẽ chau lại, đôi môi mím chặt.
Nếu nàng trông thấy sẽ thế nào?
Sợ hãi? Tránh né? Rời đi?
Mơ tưởng!
Cố Như Chương nheo mắt, thần sắc âm u cố chấp.
Hắn phất tay áo rời khỏi thư án, triệu Lương Kĩ tới, phái vài tâm phúc về Cẩm Thành ngầm điều tra.
…
Hôm sau, trời trong xanh.
Mồng ba tháng ba, tết Thượng Tị. Bên bờ Khúc Giang liễu rũ xanh um, hoa đào rực rỡ. Dân chúng du xuân đạp thanh, mở tiệc bên dòng nước.
Tiết Ngọc Đường vốn cùng Cố Như Chương ra khỏi phủ để đến bờ sông du ngoạn, nhưng Lương Kĩ đột nhiên tìm hắn, dường như có việc quan trọng nên nàng đành đi trước một bước.
Bờ Khúc Giang ồn ào náo nhiệt, quán kể chuyện vây kín người nghe, người bán hoa gánh hàng rong rao bán, các tiểu thư ăn vận lộng lẫy bẻ cành liễu, rủ nhau ra bờ sông chơi đùa.
Tâm tư Tiết Ngọc Đường không hoàn toàn đặt ở việc du ngoạn. Nàng nghe nói tiên đế có để lại một ván cờ trân lung bên bờ Khúc Giang này, nếu có người phá giải được thế cờ chết đó sẽ được trọng thưởng.
Nàng muốn phần thưởng ấy!
Trước đây luôn có người để mắt khiến nàng đâu đâu đều bị hạn chế, không dám hành động thiếu suy nghĩ.