Chương 7

Chương 7
Trước Sau
Thật muốn hái đóa hoa này xuống mà nếm thử.

Liễu Báo lại được nhìn thấy gương mặt kiều diễm ấy, lòng hắn đã sớm ngứa ngáy. Nàng càng muốn trốn tránh, hắn lại càng dâng lên dục vọng chiếm hữu: “Tiểu Đường Nhi, muội đến kinh thành làm gì? Sao không đến phủ của ta ngồi chơi, chúng ta xa cách đã lâu, phải hàn huyên một chút chứ.”

“Không cần, Liễu công tử cứ tự nhiên.”

Tiết Ngọc Đường lo sợ không yên, bàn tay mềm mại xách tà váy lách qua người Liễu Báo, bước đi thật nhanh, gần như chạy về phía xe ngựa.

Chiếc váy màu đào ôm lấy dáng người yểu điệu, mềm mại như ngọc, dịu dàng như hoa. Ánh mắt Liễu Báo trầm xuống, hắn quay đầu nhìn về phía Tử Mạch vẫn chưa rời đi.

...

Trở lại Ngó Sen Hương Viên, Tố Cầm vừa pha trà vừa nói: “Hôm nay gặp phải Liễu Báo thật là xui xẻo! Cô nương vất vả lắm mới hủy được hôn sự, yên ổn được mấy tháng thì hắn lại xuất hiện. May mà chúng ta đang ở Cố phủ, có nơi che chở, chắc hắn không dám dễ dàng làm càn.”

Tiết Ngọc Đường mím môi, lòng vẫn còn hoảng sợ.

Năm Sở Thứ ba mươi bảy, tiết đại hàn, phụ thân nàng qua đời. Nàng để tang ba năm, mãn tang rồi lục tục có người đến cửa cầu hôn.

Huynh trưởng như cha, Bùi Lăng liền đứng ra làm chủ gả nàng cho nhi tử của Thục quận Tây Công Liễu Đào là Liễu Báo.

Mười mấy năm trước thiên tử vi hành từ Ích Châu mang về một danh nữ, đó chính là cô của Liễu Báo. Nhà họ Liễu nhiều đời làm nghề sơn mài, chất lượng sơn thượng hạng, hoa văn tinh xảo, Liễu Đào nhờ đó mà được hưởng hoàng ân, trở thành Thục quận Tây Công.

Ban đầu, Tiết Ngọc Đường cũng có chút mong chờ vào hôn sự này, nhưng sau đó mới biết Liễu Báo là một kẻ tàn bạo chính hiệu! Hắn thô bạo nóng nảy, tâm trạng không tốt là đánh đập nô bộc.

Tiết Ngọc Đường đã tận mắt thấy Liễu Báo tát tai nô tỳ, đánh chết một nha hoàn thông phòng. Người đầu ấp tay gối mà hắn cũng xuống tay được, đấm đá không nương tay. Nếu nàng gả qua đó, kết cục có thể tưởng tượng được.

Một bóng đen ký ức ùa về bao trùm lấy nàng.

Bàn tay lạnh như băng của Bùi Lăng vuốt ve mái tóc nàng, giọng nói vang lên: “Nếu Đường Nhi không vừa ý mối hôn sự này, vậy ca ca sẽ giúp muội tìm một mối khác còn danh giá hơn.”

Tiết Ngọc Đường run lên, hơi lạnh từ lòng bàn chân dâng lên. Chén trà trong tay “choang” một tiếng rơi xuống đất, trà nóng bắn lên bỏng rát cả bàn tay.

Tố Cầm giật mình vội đặt thìa xuống, phủi nước trà trên tay nàng, xác nhận không bị bỏng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ôm lấy Tiết Ngọc Đường đang hoảng hốt bất an, vỗ về: “Cô nương đừng sợ, chúng ta bây giờ an toàn rồi.”

Sống mũi Tiết Ngọc Đường cay xè, khóe mắt ửng đỏ dần ướt át. Nàng thất thần gật đầu, lẩm bẩm: “Thoát ra được rồi, an toàn rồi.”

Đúng vậy, thoát khỏi Liễu Báo rồi, an toàn rồi. Tố Cầm vuốt lưng Tiết Ngọc Đường cố gắng an ủi nàng.



Hoàng hôn buông xuống, Tử Mạch xuất hiện trong phòng, cung kính nói: “Cô nương, có người gửi thiệp mời cô nương đến Hương Mãn Lâu dùng bữa tối.”

Tiết Ngọc Đường đặt bút vẽ xuống, nghi hoặc hỏi: “Là ai vậy? A Chương sao?”

Không đúng, A Chương gần đây đang bận truy bắt thích khách, hình như vẫn chưa về phủ.

“Cô nương đến đó sẽ biết,” Tử Mạch liếc nhìn bức tranh trên bàn, nói: “Trời sắp tối rồi, cô nương cẩn thận kẻo hại mắt. Bức tranh này ngày mai vẽ tiếp cũng không muộn, phải không? Chủ tử không muốn cô nương vì vẽ tranh mà làm mệt mỏi đôi mắt đâu.”

Tiết Ngọc Đường mím môi, chần chừ một lúc rồi bảo Tố Cầm thu dọn bức tranh chưa vẽ xong.

Xe ngựa rời khỏi Cố phủ.

Tiết Ngọc Đường đúng hẹn đến Hương Mãn Lâu, khi đẩy cửa phòng riêng ra thấy nam nhân bên bàn ăn, đồng tử nàng co rút lại, đầu óc trống rỗng.

Tử Mạch đỡ tay nàng đưa vào trong phòng. Sắc mặt Tiết Ngọc Đường trắng bệch, lông tơ sau gáy dựng đứng. Nàng xoay người định rời đi, nhưng cửa phòng đã bị Tử Mạch đóng chặt lại.

Tiết Ngọc Đường đẩy Tử Mạch đang đứng chặn ở cửa nhưng không lay chuyển được. Lòng nàng lập tức dâng lên một nỗi sợ hãi, khắp phòng riêng đều tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

Thì ra không cho Tố Cầm đi theo là vì lý do này.

“Tiểu Đường Nhi, cuối cùng muội cũng đến, làm ta đợi mãi.”

Liễu Báo gọi tên nàng, tiếng bước chân trên sàn nhà nghe lộc cộc.

Tiết Ngọc Đường quay đầu lại, Liễu Báo đang cười như không cười tiến ngày một gần hơn. Nụ cười của hắn trông thật ghê tởm đáng sợ, tựa như một con rắn độc đang lè chiếc lưỡi lạnh lẽo.

“Lâu ngày không gặp, Tiểu Đường Nhi càng thêm mơn mởn, thật khiến người ta hồn xiêu phách lạc. Nếu hôn sự còn đó, chúng ta đã sớm thành phu thê, nói không chừng con cũng sắp ra đời rồi.”

Liễu Báo từng bước tiến lại gần, cười nhìn nàng.

Nhớ lại nha hoàn bị hắn đánh chết, Tiết Ngọc Đường hoảng loạn bất an, sợ hãi lùi lại.

Tử Mạch ở phía sau đẩy mạnh một cái làm nàng loạng choạng ngã về phía trước, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống sàn. Tóc mai trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, búi tóc cũng vì thế mà tán loạn.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (6)