Cố Như Chương một tay nắm chuôi đao, một tay ghì chặt cổ Liễu Báo, khẽ nghiêng đầu, trầm giọng cảnh cáo bên tai hắn: “Ngươi thử đụng vào nàng thêm một lần nữa xem!”
Dứt lời, hắn ấn mạnh chuôi dao xuống. Lưỡi dao sắc lẹm sượt qua ngón tay, cắm phập vào thớ gỗ.
“A! Tay của ta!”
Chỉ trong gang tấc, ngón tay suýt nữa đã bị chém đứt. Liễu Báo sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, dưới thân có một dòng nước ấm chảy ra, rồi ngất lịm đi vì quá kinh hãi.
“Phế vật.”
Cố Như Chương nhíu mày mất hết cả hứng, đứng dậy nhận chiếc khăn sạch từ thuộc hạ rồi lau tay.
Khi rời đi, hắn tiện tay ném chiếc khăn. Chiếc khăn vắt ngang qua đầu Liễu Báo, trông hệt như tấm vải liệm người chết.
Lúc Cố Như Chương rời khỏi địa lao thì trời đã về chiều.
Nam nhân xoay người lên ngựa, đi về phía Thẩm phủ.
Thẩm phủ.
Mặt trời lặn về phía tây, ánh nắng màu cam rọi vào gian phòng, bóng trúc in trên tường lốm đốm hoà hợp với bức tranh sơn thuỷ treo trên đó. Khói từ lư hương Bác Sơn lượn lờ bay lên.
Một nam nhân mặc cẩm y ngồi thẳng như tùng như trúc, tóc được búi cao bằng ngọc quan, dáng vẻ nho nhã.
Chỉ nghe tiếng nước sôi lục bục trên bếp lò. Hắn châm thêm trà nóng, vén tay áo rộng, đưa chén trà cho người đối diện: “Ngọn gió nào đã đưa Cố tướng quân đến đây vậy?”
Giọng nói ấm áp như suối trong khe núi.
“Ta có một bản tấu chương ở đây.”
Cố Như Chương lấy từ trong tay áo bản tấu đã viết sẵn đưa cho Thẩm Thiệu.
Thẩm Thiệu, tự Tử Bình, là Tam lang nhà họ Thẩm. Cha hắn là Ngự sử đại phu nắm quyền giám sát bá quan. Bản thân hắn mới hai mươi ba tuổi đã được phong chức Trung thư thị lang. Khí chất của một gia đình trâm anh thế phiệt toát ra trong từng cử chỉ.
Thẩm Thiệu nghi hoặc nhận lấy, mở ra xem, mày khẽ nhíu lại có phần khó hiểu: “Ngươi muốn mượn lời người khác để tố cáo Liễu Báo ngang ngược, đánh đập ca kỹ?”
“Nói đến Liễu Báo, ta cũng có nghe qua. Hắn là cháu của Liễu Tiệp dư, phẩm hạnh rất kém, không thường ở kinh thành, nhưng năm nào cũng vào cung chúc thọ Liễu Tiệp dư.”
Thẩm Thiệu gấp bản tấu lại, kinh ngạc trước cách làm của Cố Như Chương, đột nhiên cảm thấy hắn có phần xa lạ, không giống với tính cách vốn có: “Giết gà cần gì dùng dao mổ trâu? Huống hồ bản tấu này chưa chắc đã đến được tay bệ hạ.”
Thẩm Thiệu không phải mới quen Cố Như Chương ngày đầu. Ngay cả với Tạ Tranh, nhi tử của Khai Quốc hầu, cũng là người vốn không ưa hắn, hắn cũng chưa từng làm chuyện tố cáo sau lưng thế này.
Cố Như Chương mân mê chén trà, thản nhiên nói: “Ai nói nhất định phải được bệ hạ phê duyệt? Chỉ cần trong cung có người biết là được.”
Thẩm Thiệu lập tức hiểu ý hắn: “Ngày mai ta sẽ đệ trình giúp ngươi.”
Thẩm Thiệu hiểu tính Cố Như Chương, có thù tất báo ngay tại trận, hà tất phải tốn công đi một vòng lớn như vậy.
Hắn khẽ cười, nâng chén trà lên nhấp một ngụm: “Không ngờ có ngày Cố tướng quân lại vì chuyện nhỏ nhặt này mà ghé thăm. Ta thật tò mò về ân oán trong đó. Ngươi đã cho Liễu Báo một trận ra trò rồi phải không?”
Hoàng hôn dần khuất sau rặng núi xa. Cố Như Chương cúi mắt, nửa khuôn mặt lạnh lùng của hắn chìm vào bóng tối. Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve hoa văn trên chén trà, giọng nói lạnh lẽo: “Ngày lành của hắn, vẫn còn ở phía sau.”
Bỗng tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài vọng vào. Một gã sai vặt hoang mang chạy vào nhà, thở hổn hển hành lễ rồi ghé vào tai Thẩm Thiệu nói nhỏ: “Tam công tử, không hay rồi. Lão gia và phu nhân không biết vì sao lại đột nhiên cãi nhau. Trương ma ma mời ngài mau đến khuyên can.”
Thẩm Thiệu có chút bất ngờ. Mấy năm nay cha mẹ chưa từng cãi vã, nay lại phải để hắn đi khuyên can, xem ra tình hình rất nghiêm trọng.
Cố Như Chương tai thính, loáng thoáng nghe được câu chuyện. Đã đưa bản tấu cho Thẩm Thiệu rồi thì cũng không cần ở lại lâu bèn đứng dậy cáo từ.
Thẩm Thiệu cất bản tấu vào tay áo, dặn gã sai vặt: “A Phúc, tiễn Cố tướng quân giúp ta.”
…
Hai ngày liên tiếp trời nắng đẹp, màu vẽ trên tranh chỉ mất một ngày đã khô. Tiết Ngọc Đường cho người mang tranh về Ích Châu.
Gió xuân ấm áp, hoa đào bay lất phất. Tiết Ngọc Đường ngồi trên xích đu dưới gốc cây, nhìn mũi chân ẩn hiện dưới lớp váy thạch lựu, lòng không vui.
Chuyện mẹ dặn đã làm xong, nhưng việc quan trọng nhất cũng chỉ nhờ Cố Như Chương mà có chút tiến triển.
“Cô nương!”
Tố Cầm từ hành lang chạy tới, khoé mắt ánh lên niềm vui, vừa nhìn đã biết có tin tốt. Nàng đi đến trước xích đu, tay cầm khăn lụa, chống nạnh thở hổn hển, kích động nói: “Khương thần y đã trở về rồi! Cô nương, chúng ta được cứu rồi!”
Chiếc xích đu đột ngột dừng lại. Tiết Ngọc Đường chống mũi chân xuống đất. Đôi mắt vốn có chút ảm đạm của nàng vì tin vui này mà lập tức bừng sáng.