Ánh nắng chiếu lên mấy sợi tóc bạc trên thái dương, Sở Tuyên Đế đưa tay day trán, vẻ mặt có chút mệt mỏi: “Phê duyệt tấu chương nửa ngày trời, mắt ta đã hoa cả lên. Ngươi theo trẫm đến bãi săn bắn vài mũi tên, thử xem cây cung huyền thiết mà Tây Vực mới tiến cống.”
…
Từng vạt nắng nghiêng nghiêng hòa cùng làn khói lượn lờ từ lư hương, ánh sáng nhảy múa trên đầu bút, làn gió nhẹ làm bay bay mấy sợi tóc mai của nữ tử.
Tiết Ngọc Đường cúi đầu, chuyên tâm vẽ tranh. Đầu bút chấm màu, phác họa lên giấy những cành cây đan xen, ngang dọc.
Hiện giờ Khương thần y không có ở kinh thành, muốn chữa bệnh cũng không thể vội vàng được. Nàng bèn bắt tay vào vẽ lại cây hồng đậu đã thấy hôm qua để sớm ngày gửi cho Mẹ.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Tiết Ngọc Đường vẫn vẽ thêm bóng dáng của người nam tử kỳ lạ kia dưới gốc cây.
Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng bước chân, Tố Cầm đi đến bên bàn vẽ bẩm báo: “Thưa cô nương, tướng quân đã về phủ.”
“Ta sang Vân Linh cư một chuyến, ngươi không cần đi theo.”
Tiết Ngọc Đường đặt bút vẽ xuống, một mình đi tìm Cố Như Chương, có chuyện cần phải nói với hắn.
Vân Linh Cư.
Một chú mèo con màu cam đột nhiên từ trong bụi cây nhảy ra, vèo một tiếng chạy ngang qua trước mặt Tiết Ngọc Đường làm nàng giật mình.
Chú mèo con lông xù như một cục bông, có vẻ như đang chạy trốn điều gì đó, quen đường quen lối chạy thẳng vào nhà.
Tiết Ngọc Đường lấy làm lạ. Nàng biết Cố Như Chương không nuôi mấy con vật nhỏ này, nên mấy ngày nay ở trong phủ nàng chưa từng thấy có con mèo nào.
Hắn nuôi mèo từ bao giờ vậy?
Tiết Ngọc Đường hoài nghi bước vào nhà, nào ngờ lại bắt gặp cảnh nam nhân với tấm lưng trần vạm vỡ, trên tay còn cầm một dải vải trắng dính máu.
Ban ngày ban mặt mà thấy cảnh này, nàng ngượng ngùng vội quay lưng đi, mặt đỏ bừng, lúng túng giải thích: “Ta không biết ngươi đang thay thuốc.”
Tiết Ngọc Đường xấu hổ: “Ta… Ta ra ngoài chờ ngươi.”
“Vậy thì ngồi sau tấm bình phong một lát đi.”
Cố Như Chương gọi bóng hình đang hoảng hốt định rời đi kia lại, hỏi: “Vết thương trên cổ A tỷ thế nào rồi?”
Tiết Ngọc Đường vốn định ra ngoài chờ hắn thay thuốc xong, nhưng hắn đã hỏi vậy, nàng cũng không tiện rời đi, đành bước đến sau tấm bình phong ngồi xuống.
“Miệng vết thương không sâu, đã đóng vảy rồi.” Trong đầu Tiết Ngọc Đường hiện lên tấm vải trắng đẫm máu, nàng khẽ nhíu mày lo lắng hỏi: “Sao vết thương của ngươi lại nặng hơn rồi?”
Cố Như Chương nhìn bóng hình yểu điệu trên tấm bình phong, đuôi mắt khẽ nhếch cúi đầu rắc thuốc bột lên miệng vết thương đang rách ra ở bụng, thản nhiên đáp: “Theo bệ hạ đi bắn tên, lúc giương cung làm rách miệng vết thương. Không đáng ngại.”
Tiết Ngọc Đường nhíu mày: “Mấy ngày tới đừng động đến vết thương nữa. Kim sang dược có tốt đến mấy cũng không chịu nổi ngươi dày vò như vậy đâu.”
Cố Như Chương khẽ nhếch môi thành một nụ cười không tiếng động, đứng dậy lấy một cuộn vải trắng quấn quanh bụng.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng sột soạt của vải vóc. Tấm bình phong phản chiếu dáng người cao lớn thẳng tắp của nam nhân, vai rộng eo thon, trông vô cùng khỏe khoắn mạnh mẽ.
Tiết Ngọc Đường không hiểu sao lại nhớ đến những múi cơ bụng săn chắc kia bèn vội dời mắt đi, cất tiếng để phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng: “A Chương, ta thấy tên thích khách đó có chút quen mặt, hình như đã gặp ở Cẩm Thành, Ích Châu.”
Nam nhân không đáp lời.
Trong phòng im đến nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Bóng người sau tấm bình phong vẫn bất động, dường như đang nghi hoặc.
Tiết Ngọc Đường siết chặt tay áo, thăm dò hỏi: “Hay là ngươi thử phái người về Cẩm Thành ngầm điều tra xem?”
Sau khi vẽ xong bức tranh, nàng liền cảm thấy tên thích khách này rất quen, nhưng nhất thời không thể nhớ ra, mãi cho đến khi gặp ác mộng đêm qua, ký ức trong đầu mới trở nên rõ ràng hơn.
Nàng đã từng gặp tên thích khách đó!
Kẻ đó đã gặp một người khác, dường như đang âm thầm chuẩn bị đại sự.
Trực giác mách bảo nàng, đó tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Nàng mượn cớ chuyện thích khách để hướng sự chú ý của Cố Như Chương về Cẩm Thành, điều tra ra chứng cứ để định tội. Đến lúc đó, nàng sẽ nói ra bí mật đã giấu trong lòng nhiều năm, đưa kẻ đó ra trước công lý!
Móng tay bấm sâu vào da thịt, khóe mắt Tiết Ngọc Đường hơi hoe đỏ, trong mắt long lanh ánh nước.
Nàng hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu để ép nước mắt chảy ngược vào trong, căng thẳng nhìn bóng người sau tấm bình phong chờ đợi câu trả lời của hắn.
Nhưng dù cách một lớp gấm, Tiết Ngọc Đường vẫn cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm kia ngày một sắc bén, khiến nàng bất giác nín thở, tim như treo lên tận cổ họng.
Hồi lâu sau, nam nhân cười khẽ, vừa kéo băng vải quấn quanh người vừa nói: “Cẩm Thành ư? Cũng lâu rồi ta chưa quay về.”