Cung được kéo căng hết cỡ, dưới ánh trăng mờ, mũi tên loé lên ánh sáng lạnh rồi lao đi nhanh như chớp.
Mũi tên bất ngờ bay tới, tên thích khách theo bản năng né tránh nhưng vẫn bị sượt qua vai.
Lúc này, muốn quay xe ngựa bỏ chạy đã muộn. Tên thích khách mặc kệ vết thương trên vai, ghì cương ngựa lại rồi lôi Tiết Ngọc Đường trong xe ra. “Ra đây!”
Suốt quãng đường xe ngựa chao đảo, Tiết Ngọc Đường bị va đập đến xiêu vẹo, tóc mai rối bời, trong lồng ngực vô cùng khó chịu. Nàng không thể ngờ kẻ cướp xe lại chính là tên thích khách đã hành thích ở cung yến.
Bức họa đó là do nàng vẽ, nàng không thể nào nhận nhầm!
Tiết Ngọc Đường bị tên thích khách kéo xuống xe, lưỡi đao sắc bén kề sát cổ. Trước mắt là cảnh trăng mờ gió lớn, Cố Như Chương đứng ngược ánh trăng sát khí đằng đằng, tay cầm cung, dáng điệu sẵn sàng bắn, từng bước ép tới.
Tên thích khách bắt giữ Tiết Ngọc Đường, uy hiếp: “Chúng ta làm một giao dịch thì sao?”
Cố Như Chương cười lạnh. Một nửa gương mặt lạnh lùng của hắn được ánh trăng chiếu sáng, một nửa ẩn trong bóng tối. Những ngón tay thon dài siết chặt cây cung, mắt nhìn vào lưỡi đao đang kề sát chiếc cổ trắng ngần của nàng.
Gió thổi lá cây xào xạc.
Thấy Cố Như Chương không hề dao động, tên thích khách siết chặt chuôi đao, lưỡi đao lạnh băng ấn sâu hơn vào da thịt. Tiết Ngọc Đường khẽ rên một tiếng, cảm giác như lưỡi đao sắp rạch một đường trên cổ mình.
Cố Như Chương hạ mi mắt, môi mỏng mím chặt, đáy mắt trào dâng sát khí lạnh buốt.
“Cố Như Chương! Nếu muốn nàng sống, hãy thả vũ cơ trong nhà lao ra!”
Tên thích khách uy hiếp, cảm xúc ngày càng kích động. Hắn siết chặt Tiết Ngọc Đường hơn, tay cầm đao run lên. Hiện giờ khắp thành đều dán cáo thị truy nã hắn khiến hắn cả ngày phải trốn chui trốn nhủi, vậy mà vẫn bị phát hiện, thậm chí… còn làm ảnh hưởng đến kế hoạch của chủ nhân.
Nam nhân cầm cung lắp tên, giọng điệu lạnh lẽo khiến tên thích khách trong lòng không yên.
Hắn kéo Tiết Ngọc Đường che trước người, thăm dò từ phía sau: “Chẳng lẽ ngươi muốn nàng tối nay bỏ mạng ở đây sao?!”
Gương mặt Cố Như Chương ẩn trong bóng đêm không rõ cảm xúc. Ngón trỏ với khớp xương rõ rệt khẽ gõ lên thân cung mang theo một vẻ thờ ơ.
Nếu là người khác, Tiết Ngọc Đường còn không đoán chắc được, nhưng nam nhân đối diện đã cùng nàng lớn lên. Tài bắn cung của hắn vô cùng tinh diệu, và dáng vẻ này cho thấy hắn đã nắm chắc mười phần.
Không nhận được câu trả lời như mong đợi, tên thích khách dần trở nên bực tức. Cổ Tiết Ngọc Đường ngày một đau hơn. Chính vào khoảnh khắc này, Cố Như Chương nâng khuỷu tay, tên đã nằm trên dây cung.
Vút một tiếng, mũi tên rời cung.
Mũi tên lao thẳng tới.
Tiết Ngọc Đường ăn ý nghiêng đầu, theo bản năng nhắm chặt hai mắt. Bên tai nàng, một luồng gió buốt sượt qua rồi một giọt chất lỏng ấm nóng bắn lên sau vành tai.
Tiếng đao rơi loảng xoảng. Cảm giác đau đớn từ lưỡi đao sắc bén trên cổ cũng theo đó biến mất, lực khống chế nàng đột nhiên lơi lỏng. Một cơn gió mạnh thổi qua và một cánh tay mạnh mẽ, rắn rỏi bỗng dưng ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng.
Ngay sau đó Tiết Ngọc Đường lao vào một vòng tay ấm áp, mùi đàn hương thanh mát quanh quẩn nơi cánh mũi.
Hơi ấm từ bàn tay to lớn sau lưng nàng xuyên qua lớp vải, nóng bỏng lạ thường. Nam nhân dùng sức rất lớn, như thể muốn khảm nàng vào lồng ngực mình.
“Đừng sợ, có ta đây rồi.”
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng, hơi thở nóng rực phả vào cổ. Bàn tay sau lưng cũng khẽ nới lỏng. Tiết Ngọc Đường vừa ngẩng mắt lên đã chạm phải đôi đồng tử đen sâu thẳm của hắn, lòng nàng khẽ chùng xuống.
Cứu người trong lúc cấp bách khó tránh khỏi có phần thất lễ, đây quả thật không phải ý của hắn.
Tên thích khách bị thương nhặt thanh đao dưới đất lên, không cam lòng đâm tới. Gương mặt Cố Như Chương lạnh đi mấy phần. Hắn buông Tiết Ngọc Đường ra để nàng đứng vững rồi xoay người chặn lại lưỡi đao đang loé lên ánh sáng lạnh.
Tiết Ngọc Đường nhanh chóng nấp sau xe ngựa, không dám ra ngoài gây thêm phiền phức.
Dưới ánh trăng và gió lạnh là tiếng quyền cước vun vút, hai bóng người quấn lấy nhau khó mà nhìn rõ.
Trong màn đêm đen kịt, một bàn tay thon dài như ngọc đột nhiên nắm lấy tay đối phương rồi đưa lưỡi đao sắc bén đâm thẳng vào bụng mình.
Tên thích khách trợn trừng hai mắt, kinh ngạc đến sững sờ.
Gã này là kẻ điên sao!
Loảng xoảng.
Thanh đao dính máu rơi xuống đất.
Chỉ trong vài chiêu ngắn ngủi, Cố Như Chương đã bóp chặt lấy cổ tên thích khách, ấn gã xuống đất.
Hắn nắm lấy những ngón tay đã từng kề đao lên cổ nàng, lực đạo dần tăng thêm. Khí chất thanh lãnh xa cách của hắn chợt trở nên âm u, tàn nhẫn lạ thường.
Tên thích khách đau đớn rên rỉ, chỉ nghe một tiếng “rắc”, những ngón tay đã bắt giữ nàng lần lượt bị bẻ gãy.