“Chuẩn bị xe, đến y quán.”
Tế Thế Đường.
Lúc này đã là buổi chiều.
Ba tiểu nhị cầm khăn nhỏ đang bận rộn cân thuốc trước quầy dược liệu hẹp dài, xoay sở không kịp. Nội đường đã có đầy người dân đến khám bệnh. Mỗi người khi vào đều nhận một thẻ bài xếp theo thứ tự trước sau. Đợi người trong phòng khám cầm đơn thuốc ra, người tiếp theo mới được vào.
Rèm trong phòng khám vén lên rồi lại buông xuống, người bệnh ra ra vào vào.
Tiết Ngọc Đường đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng đến lượt mình.
Nàng không cho Tố Cầm đi theo mà một mình vào phòng trong.
Bên giá gỗ, một phu nhân đang rửa tay nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu nhìn, ôn tồn nói: “Cô nương ngồi tạm một lát.”
Mái tóc đen nhánh chỉ dùng một chiếc trâm bạch ngọc cài lại, y phục mộc mạc, khí chất thanh nhã như lan.
Khương Nhu lau khô tay, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng ngồi lại ghế, hỏi: “Cô nương có chỗ nào không khoẻ?”
“Bệnh tim.”
Tiết Ngọc Đường nói sơ qua về bệnh tình. Mấy năm nay nhà đã mời không ít đại phu, nhưng đều không có cách chữa trị.
Khương Nhu khẽ nhíu mày, hỏi kỹ hơn: “Mắc bệnh tim từ khi mới sinh sao?”
“Không phải,” Tiết Ngọc Đường lắc đầu: “Bốn năm trước ta bị bệnh nặng một trận, sau đó liền mắc bệnh tim, hơn nữa…”
Nàng cắn môi, ngập ngừng bất an quay đầu nhìn lại, xác nhận rèm đã được kéo kín, trong phòng không có người thứ ba mới nhỏ giọng nói ra căn bệnh lạ mà mình giấu kín.
Khương Nhu hơi kinh ngạc, nhíu mày, bất giác nhìn vào ngực của nữ tử. Rõ ràng là một thiếu nữ chưa xuất giá, nhưng lại giống như một phụ nhân sau sinh, trừ phi là…
Bà đứng dậy đi đến trước mặt Tiết Ngọc Đường: “Cô nương đừng sợ, để ta xác nhận một việc.”
Nói rồi, Khương Nhu đưa tay, sờ lên ngực nàng, hỏi: “Chỗ này có đau không?”
Tiết Ngọc Đường lắc đầu.
“Còn chỗ này?”
Tiết Ngọc Đường vẫn lắc đầu, ngượng ngùng nói thật: “Chỉ là khi phát bệnh, ngực rất khó chịu, cần phải chườm nóng và xoa bóp.”
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, sắc đỏ trên mặt lặng lẽ lan đến tận mang tai.
“Khương thần y, căn bệnh lạ này của ta còn chữa được không?” Tiết Ngọc Đường nghĩ đến sự bối rối khi phát bệnh mấy hôm trước, mắt dần đỏ lên, cẩn thận níu lấy tay áo Khương Nhu như vớ được cọng rơm cứu mạng.
Thiếu nữ mắt hoe đỏ, vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu nhìn bà, cả người trông xanh xao yếu ớt. Khương Nhu mím môi, im lặng một lúc lâu mới vỗ nhẹ lên tay nàng: “Chữa được, đều có thể chữa được.”
“Để ta bắt mạch cho cô nương trước đã.”
Khương Nhu quay người ngồi xuống, ngón tay mảnh khảnh đặt lên cổ tay nữ tử, vừa bắt mạch vừa quan sát sắc mặt của nàng.
Gian phòng nhỏ yên tĩnh không một tiếng động. Sắc mặt Khương Nhu khi bắt mạch có chút ngưng trọng, không nói một lời, lúc thì nhíu mày lúc thì nhìn nàng. Tiết Ngọc Đường biết bệnh tình nghiêm trọng, lòng càng thêm lo lắng.
Khương Nhu ra hiệu cho Tiết Ngọc Đường đổi tay, hỏi: “Trong miệng có thấy đắng không?”
Tiết Ngọc Đường đưa tay phải ra, đặt lên miếng lót trên bàn khám rồi lắc đầu.
Khương Nhu: “Thân thể cô nương yếu, khí huyết đều hư, tỳ vị cũng có chút suy nhược, cần phải điều dưỡng cẩn thận.”
Tiết Ngọc Đường nói: “Thật không dám giấu, từ khi sinh ra sức khoẻ ta đã không tốt. Nghe nói ngày đó mẹ ta đột nhiên sinh non, đến bà đỡ cũng chưa kịp gọi, chỉ có thể giữ một người. May có một nữ đại phu kịp thời châm cứu, mẹ ta mới bình an sinh ra ta.”
Vị nữ đại phu đã châm cứu cho Bùi thị lúc khó sinh chính là mẹ của Cố Như Chương, Cố Uyển Âm. Cũng vì ân cứu mạng này, sau khi phu thê Cố Uyển Âm gặp nạn, Tiết gia đã nuôi nấng đứa trẻ mồ côi thành người.
Ngòi bút của Khương Nhu khựng lại, có chút thất thần, dường như nhớ ra chuyện gì đó.
Giây lát sau, bà nắm chặt bút, cúi đầu viết đơn thuốc.
“Bệnh tim của cô nương không phải bẩm sinh, chữa trị sẽ hơi lâu, cần châm cứu năm ngày một lần. Còn về chứng bệnh lạ kia…”
Hai mắt Tiết Ngọc Đường sáng lên. Chữa được là tốt rồi, chữa được là tốt rồi!
Nàng mong chờ lời tiếp theo của Khương Nhu: “Thế nào? Ngươi cứ nói thẳng, là do dược liệu đắt đỏ, hay là…?”
Khương Nhu nhìn nàng một cái, hỏi: “Cô nương đã có hôn ước chưa?”
Tiết Ngọc Đường ngẩn ra, câu hỏi này khiến nàng không hiểu ra sao, lắc đầu nói: “Chưa.”
Khương Nhu giải thích: “Không phải ta đường đột, mà là vì bệnh của Tiết cô nương hiện tại là do âm dương mất cân bằng, khí uất tích tụ không thể giải toả. Cứ kéo dài, bệnh sẽ phát tác ngày một thường xuyên hơn.”
Lòng Tiết Ngọc Đường chấn động, như có sấm sét đánh ngang tai.
Thảo nào dạo gần đây bệnh đã phát tác hai lần.
“Thực ra hai căn bệnh này của Tiết cô nương đều là do bị người ta hạ dược.”
Khương Nhu âm thầm nắm chặt tay, đáy mắt tĩnh lặng lóe lên một tia hận ý, nghiến răng nói khẽ: “Thứ tà thuật xấu xa.”
Tiết Ngọc Đường cứng người ngồi đó, như bị sét đánh giữa trời quang.