Tố Cầm thấy vậy thì kinh hãi: “Cô nương!”
Trong tiếng rèm châu xao động, Cố Như Chương đã bước vào, ngồi xuống bên sập mỹ nhân, mang theo một làn hương đàn hương lành lạnh.
Hắn căng thẳng muốn đỡ nàng dậy, nhưng lại sợ cử động mạnh sẽ khiến bệnh tình thêm nặng, bàn tay đang lơ lửng trên cánh tay nàng đành thu về.
Bệnh tim của Tiết Ngọc Đường đột ngột tái phát, Tố Cầm luống cuống tay chân vội chạy đến ngăn kéo lấy thuốc. Cố Như Chương nhận lấy, đổ ra một viên thuốc đút cho nàng uống.
Tiết Ngọc Đường nằm trên sập mỹ nhân, răng cắn chặt đôi môi đã tím bầm, bàn tay mềm mại siết chặt vạt áo cố nén cơn đau nhói nơi lồng ngực, gắng sức không để phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm tóc mai, thân hình mỏng manh của nàng yếu ớt tựa như một món đồ sứ trắng, chỉ chạm nhẹ là vỡ tan.
Bàn tay chai sần của hắn khẽ lau đi mồ hôi lạnh trên trán nàng, vén lại những lọn tóc mái rối bời. Những ngón tay thon dài luồn vào mái tóc đen, nhẹ nhàng vuốt lưng cho nàng dễ thở.
Uống thuốc xong, cảm giác đau đớn và nghẹt thở dần dịu đi. Khoảng nửa canh giờ sau, Tiết Ngọc Đường mới từ từ tỉnh táo lại.
Cũng không biết từ lúc nào, đầu nàng đã gối lên đùi Cố Như Chương, tay trái nắm chặt vạt áo trên đầu gối hắn. Còn hắn thì đang cúi đầu, lòng bàn tay ấm áp áp trên gò má tái nhợt của nàng, lau đi những giọt nước mắt.
Cử chỉ này… quá mức thân mật.
Lúc phát bệnh đã làm gì, nàng hoàn toàn không nhớ rõ.
Tiết Ngọc Đường muốn chống người ngồi dậy, nhưng toàn thân mềm nhũn không chút sức lực. May mà Cố Như Chương là người giữ lễ, có lẽ biết được ý nàng nên hắn đỡ tay giúp nàng ngồi dậy, chỉnh lại chiếc gối cho nàng dựa vào, sau đó ngồi xuống chiếc ghế vuông cạnh sập mỹ nhân.
Cố Như Chương nói: “A tỷ yên tâm, nghe nói mấy ngày nữa Khương Nhu sẽ về tới kinh thành.”
Tiết Ngọc Đường ôm ngực, khẽ gật đầu.
Dấu răng trên đôi môi nhợt nhạt cực kỳ rõ ràng, gương mặt thanh tú phủ một màu trắng bệch bệnh tật, hàng mi cong vẫn còn đọng nước mắt, mái tóc đen rối bù xoã xuống khiến nàng trông càng thêm mảnh mai, tựa như một viên ngọc đẹp đã bị vỡ nát.
Tiết Ngọc Đường là thiên kim của huyện lệnh huyện Bình Tuyền. Nhưng sau khi phụ thân qua đời, nàng bị đả kích nặng, có một thời gian không nói được, sau đó lại mắc một trận phong hàn nghiêm trọng. Bệnh tuy khỏi nhưng lại để lại một căn bệnh lạ khó nói thành lời.
Bệnh tim là một trong số đó. Tiết Ngọc Đường đã tìm khắp danh y ở Ích Châu nhưng cũng chỉ có thể uống thuốc để giảm bớt triệu chứng chứ không thể chữa tận gốc. Sau này, nghe nói ở kinh sư có một nữ thần y tên Khương Nhu, chữa được nhiều chứng bệnh nan y, có thể giành lại người từ tay Diêm Vương.
Thế là Tiết Ngọc Đường cùng nha hoàn vượt ngàn dặm xa xôi đến kinh thành tìm thầy, tạm thời ở lại Cố phủ.
Cố Như Chương nhỏ hơn nàng một tuổi.
Cha mẹ hắn mất sớm, Tiết Ngọc Đường nhớ khi hắn được phụ thân nàng đưa về nhà mới năm tuổi, tính tình lầm lì ít nói, đôi mắt lạnh lùng đầy lệ khí, sau này mới dần cởi mở hơn và thân thiết với nàng.
Cố Như Chương nhặt tờ giấy vẽ rơi dưới đất lên, ánh mắt hơi khựng lại.
Người trong tranh chính là tên thích khách cần bắt.
Tiết Ngọc Đường đã đỡ hơn, nàng dựa vào gối, thấy được vẻ nghiêm nghị trong mắt hắn bèn yếu ớt giải thích: “Hôm nay rảnh rỗi không có việc gì nên ta vẽ lại một lần nữa.”
Thực ra không phải vậy.
Là khi nàng nhớ lại, cảm thấy nam nhân trong tranh có vài phần quen mắt, dường như đã gặp ở đâu đó nhưng nhất thời không thể nói ra được.
Cố Như Chương gấp tờ giấy vẽ lại đặt sang một bên, rồi rót một ly nước ấm đưa qua: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi. Nếu cần gì cứ nói với quản gia, không cần câu nệ.”
Hắn đứng dậy rời đi, Tiết Ngọc Đường ôm ly nước, nói: “Tố Cầm, thay ta tiễn A Chương.”
Năm Cố Như Chương mười lăm tuổi, nhờ phụ thân nàng giới thiệu mà hắn đã đầu quân cho Kỳ Liên tướng quân. Chuyến đi đó kéo dài suốt năm năm.
Thiếu niên năm nào còn ăn nhờ ở đậu, nay đã trở thành tân quý của triều đình, tiền đồ vô lượng.
Sau khi gặp lại ở kinh thành xa lạ, Tiết Ngọc Đường vốn nghĩ rằng quan hệ giữa hai người sẽ trở nên xa cách. Nào ngờ Cố Như Chương vẫn tôn trọng nàng, chăm sóc nàng chu đáo, còn dốc lòng tìm thầy chữa bệnh cho nàng, giống như cách nàng đã đối xử với hắn trước đây, thậm chí còn quan tâm hơn.
Chữa bệnh.
Tiết Ngọc Đường đặt ly nước xuống, cầm lấy lọ thuốc đổ hết những viên thuốc còn lại ra lòng bàn tay.
Thuốc này không thể chữa tận gốc bệnh tim, nhưng có thể giảm bớt đau đớn khi bệnh tái phát. Giờ đây chỉ còn lại đúng ba viên.
Tiết Ngọc Đường nhíu mày, gương mặt ốm yếu tái nhợt bỗng thoáng nét ưu tư.
Bệnh tim phát tác không có dấu hiệu, ngay cả nàng cũng không biết lần sau sẽ là khi nào. Ba viên thuốc còn lại không biết có cầm cự được đến lúc Khương thần y trở về không.