Chương 11

Chương 11
Trước Sau
Nhặt chiếc lọ sứ dưới chân lên, Tiết Ngọc Đường bước đến bên cạnh Cố Như Chương rồi ngồi xổm xuống. Lớp áo trên bụng hắn đã bị máu thấm ướt sũng, chắc chắn lớp áo trong đã dính chặt vào da thịt.

Tiết Ngọc Đường chau mày, vết thương này chỉ nhìn thôi cũng thấy đau, sao hắn vẫn có thể không rên một tiếng.

“Đã ra nông nỗi này rồi, ngươi còn muốn cố gượng sao?”

“Chuyện bị thương không thể để lộ ra ngoài.”

Cố Như Chương ấn chặt vết thương, nhưng chính vì thế mà máu lại chảy ra nhiều hơn.

Tiết Ngọc Đường nhất thời hoảng hốt, cúi đầu lấy khăn tay ra thấm máu cho hắn nên không thể tránh khỏi việc chạm vào phần eo bụng. Bên tai nàng bỗng vang lên giọng nói trầm ấm của nam nhân.

“A tỷ, giúp ta một tay.”

Chiếc khăn thấm máu vẫn còn đặt trên eo bụng hắn. Cách một lớp lụa mềm mại, tay Tiết Ngọc Đường vô tình chạm phải những ngón tay hắn đang đè lên miệng vết thương, lòng nàng khẽ chùng xuống.

Vệt máu ấm nóng dần lạnh đi, nhưng bàn tay hắn lại có phần bỏng rát.

Nam nhân nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm mang theo vài phần nhẫn nhịn, tựa hồ đang phải chịu đựng cơn đau từ vết thương.

Tiết Ngọc Đường vô tình trông thấy trên ngực hắn có mấy vết sẹo dài ngắn khác nhau, lòng nàng hẫng đi một nhịp. Những vết thương này e là dấu tích từ chiến trường.

Lòng bàn tay nàng đã ướt đẫm, phải mau chóng cầm máu, huống hồ hắn bị thương cũng là vì cứu nàng.

Nàng không còn chần chừ, đặt bàn tay thon trắng sạch sẽ lên vai hắn: “Ngồi yên, đừng cử động.”

Cố Như Chương quả thật rất nghe lời, ngoan ngoãn ngồi yên. Sau khi bàn tay mềm mại, lành lạnh của nàng rời đi, hắn lập tức dùng khăn gấm đè lên miệng vết thương để cầm máu.

Tiết Ngọc Đường vội lau sạch vết máu trên tay mình rồi nhúng một chiếc khăn sạch vào chậu nước trong, cúi người lau đi vết máu trên bụng hắn.

Những ngón tay với khớp xương rõ rệt của hắn phối hợp dịch ra, nắm chặt chiếc khăn đẫm máu trong lòng bàn tay. Tiết Ngọc Đường cầm chiếc khăn sạch, đầu ngón tay di chuyển trên bụng hắn.

Cơ bụng săn chắc, rắn rỏi, từng múi cơ hiện lên rõ rệt, đường rãnh kéo dài xuống dưới rồi ẩn đi.

Theo nhịp thở, cơ bụng phập phồng. Hơi nóng từ người hắn xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến lòng bàn tay nàng. Gương mặt Tiết Ngọc Đường hơi nóng lên, vành tai cũng nhuốm một màu đỏ ửng. Những ngón tay thon dài của nàng bất giác siết chặt chiếc khăn.

Căn phòng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở ngày một nặng nề của nam nhân.

Lau sạch vết thương xong, Tiết Ngọc Đường chợt có cảm giác như trút được gánh nặng. Nàng thả chiếc khăn dính máu vào chậu rồi nhìn về phía hòm thuốc bị đổ.

Giữa một đống lọ thuốc hoa cả mắt, Tiết Ngọc Đường thoáng sững người khi liếc thấy chiếc lọ sứ màu thiên thanh.

Tân binh thường bị lính cũ bắt nạt. Tiết Ngọc Đường lo hắn nhập ngũ sẽ bị thương mà không được chữa trị kịp thời nên đã đưa cho hắn loại kim sang dược tốt nhất.

Nếu nàng nhớ không lầm, lọ kim sang dược này chính là vật nàng đã đưa cho hắn vào năm ấy, trước lúc hắn rời đi.

Tiết Ngọc Đường cầm lọ sứ quay lại. Nam nhân đang dựa vào lưng ghế, lớp áo trung y mở rộng để lộ lồng ngực với những thớ cơ mỏng ánh vào mắt nàng—

Săn chắc, rắn rỏi, cực kỳ có lực, ẩn hiện đầy sức bật.

Má nàng chợt nóng bừng, vội dời tầm mắt đi. Nào ngờ khoảnh khắc nàng cúi đầu, đôi mắt thon dài của nam nhân đã khẽ nheo lại, tiêu điểm hội tụ trên gương mặt yêu kiều đang cúi xuống của nàng.

Tiết Ngọc Đường mở nút lọ, trước khi rắc thuốc bột cầm máu, nàng nhìn hắn nói: “Lúc bôi thuốc sẽ hơi đau, ngươi ráng chịu một chút.”

Cố Như Chương gật đầu rồi ngồi ngay ngắn lại, hai chân hơi tách ra, tay buông thõng trên đầu gối khách sáo nói: “Làm phiền a tỷ.”

Nhưng khi buông tay xuống, cánh tay hắn lại che mất phần sườn khiến người đứng bên cạnh khó mà bôi thuốc được. Tiết Ngọc Đường do dự một lúc rồi đành vòng qua đôi chân thon dài của hắn, ngồi xổm xuống giữa hai chân hắn, cúi mắt nhìn vết thương vẫn đang rỉ máu trên bụng.

Thuốc bột vừa được rắc lên, những múi cơ bụng rõ rệt liền co rút lại. Tiết Ngọc Đường biết rất đau, nhưng đau mấy cũng phải ráng nhịn. Bàn tay mềm mại của nàng đặt lên cổ tay hắn, theo thói quen mà trấn an.

Nắm chặt cổ tay hắn, Tiết Ngọc Đường đổ hết thuốc bột cầm máu ra, miệng vết thương rất nhanh đã ngừng chảy máu.

Nàng đặt lọ thuốc xuống, xoay người lấy một cuộn băng trắng từ hòm thuốc ra.

Những ngón tay thon dài ấn lên dải băng trắng bên sườn eo, cảm giác săn chắc khiến Tiết Ngọc Đường bất giác ngẩn ra, rồi lại vội cúi đầu tiếp tục băng bó.

Dưới bóng đèn đuốc, những đường rãnh trên bụng hắn càng thêm rõ rệt, phập phồng theo từng nhịp thở.

Cánh tay nàng vòng qua vòng eo săn chắc của hắn, quấn từng vòng băng trắng ra sau lưng. Tiết Ngọc Đường chỉ cảm thấy hơi nóng từ người hắn phả thẳng vào mặt khiến má nàng cũng nóng bừng lên, bất giác phải đẩy nhanh động tác.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (6)