Đê tiện!
Tiết Ngọc Đường hung hăng cắn môi, dùng cơn đau để giữ cho mình tỉnh táo. Vị máu tanh tràn ra trong miệng. Nàng từ từ cố gom chút sức tàn, nhân lúc Liễu Báo không để ý thúc cùi chỏ thật mạnh vào hạ bộ của hắn.
Liễu Báo đau điếng vội đưa tay che lại. Tiết Ngọc Đường thoát khỏi trói buộc, liều mạng chạy ra ngoài. Nhưng chưa được vài bước đã bị Liễu Báo đuổi kịp, hắn giữ chặt tay nàng, ôm xốc nàng vào xe ngựa.
Xe ngựa lăn bánh rời khỏi cung thành.
Liễu Báo khinh bỉ đè tay Tiết Ngọc Đường lên ván xe: “Đủ ương ngạnh, lát nữa sẽ có lúc muội phải cầu xin ta.”
Tiết Ngọc Đường hoảng loạn, một phen giãy giụa chỉ đổi lại sự kìm kẹp mạnh hơn của hắn. Liễu Báo tách hai đầu gối nàng ra, khẽ vuốt ve gò má hồng hào của nàng: “Tiểu Đường Nhi, muội phải ngoan một chút. Khi dược hiệu phát tác, muội sẽ rất sung sướng.”
Nữ tử kiều diễm mềm mại, Liễu Báo không đợi được đến khi về phủ, trực tiếp ra lệnh cho xa phu đổi hướng đến khách điếm gần nhất.
Liễu Báo vuốt ve mặt nàng, Tiết Ngọc Đường chỉ cảm thấy ghê tởm không thể tả, nước mắt từng giọt rơi xuống. Nàng nghiêng đầu né tránh sự đụng chạm của hắn, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn thấy chiếc bàn trà bốn góc nhọn trong xe.
Bất chợt, nàng ôm lấy đầu Liễu Báo dùng sức đẩy mạnh…
…
Màn đêm sâu thẳm, ánh trăng mờ ảo.
Tạ Tranh như thường lệ dẫn theo một đội Chấp Kim Ngô tuần tra trong các ngõ phố. Khi đi qua khu phố sầm uất, người đi đường dần vắng bóng, ánh đèn dầu cũng thưa thớt dần.
Đi ngang qua Vĩnh Phong Phường, Tạ Tranh chỉ mấy người thủ hạ: “Các ngươi sang con hẻm kia tuần tra.”
Nửa tháng nay kinh thành vốn yên bình, nhưng mấy hôm trước Thiên tử lại đột nhiên hạ lệnh tăng cường nhân lự siết chặt tuần tra, đặc biệt là vào ban đêm.
Tạ Tranh dẫn theo những thủ hạ còn lại tiếp tục đi về phía trước. Tới ngã tư, y chợt nghe tiếng vó ngựa lộc cộc từ xa vọng lại.
Bóng người trên lưng ngựa gần như hòa vào màn đêm đen kịt. Mãi đến khi tới gần, Tạ Tranh mới nhận ra đó là Cố Như Chương trong bộ ngân giáp, hiển nhiên là vừa từ doanh trại ở ngoại ô kinh thành trở về.
Cố Như Chương thúc ngựa lướt qua, vội vã, cơn gió mạnh cuốn theo hơi lạnh rét buốt. Nhưng hướng này không phải đường về Cố phủ.
“Các ngươi tiếp tục tuần tra, không được lơ là!” Tạ Tranh thấy lạ, sau khi dặn dò thủ hạ liền lập tức đuổi theo.
Màn đêm tĩnh mịch, Cố Như Chương tay ghì chặt dây cương, hai chân thúc mạnh vào bụng ngựa, phi nhanh qua con phố dài. Mày kiếm của hắn nhíu chặt, ánh mắt sắc bén đằng đằng sát khí khi lướt qua một cỗ xe ngựa hoa lệ đang đỗ bên đường.
Vừa phi qua con phố vắng phía trước, Cố Như Chương chợt nghĩ đến điều gì, bèn vội vàng ghìm cương quay đầu ngựa lại.
…
Tại một khách điếm, cánh cửa căn phòng trên lầu hai đột nhiên bị đẩy ra, một nữ tử y phục xộc xệch hoảng hốt chạy thoát.
Búi tóc Tiết Ngọc Đường rối bù, ngón tay dính máu níu chặt vạt áo cố che đi phần da thịt lộ ra từ lớp xiêm y rách nát. Dưới tác dụng của dược lực, toàn thân nàng nóng ran khó chịu, tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt trong người, sức lực cũng dần cạn kiệt.
Nàng vừa chạy ra khỏi phòng, Liễu Báo đã ôm cánh tay bị trâm cài đâm bị thương đuổi theo ngay sau.
Liễu Báo túm lấy cánh tay Tiết Ngọc Đường, đẩy mạnh nàng vào tường, trừng mắt giận dữ: “Chạy à? Sao không chạy nữa?! Ta quả nhiên xem thường muội rồi. Trên xe ngựa đẩy ta đâm vào góc bàn thì thôi, giờ lại dám lấy trâm đâm ta.”
Tiết Ngọc Đường kinh hãi bất lực, liều mạng cắn vào cánh tay hắn, nhưng vốn đã chẳng còn bao nhiêu sức lực, lại thêm sức nam nữ cách biệt, cú cắn của nàng với hắn chẳng khác nào gãi ngứa.
Liễu Báo kéo mái tóc rối bù của Tiết Ngọc Đường, định lôi nàng về phòng.
Bỗng chốc, một chiếc bình hoa từ đâu bay tới đập thẳng vào lưng Liễu Báo.
Tiếng bình sứ vỡ choang, sau tiếng hét là những lời chửi rủa tục tĩu.
Tầm mắt Tiết Ngọc Đường nhòa đi vì lệ, chỉ thấy trên hành lang chật hẹp là một nam nhân mặc kính y màu tím sẫm, dáng người cao thẳng đứng ngược ánh nến, khuôn mặt mờ ảo đó nàng ngỡ là Cố Như Chương.
“A Chương!”
Tiết Ngọc Đường níu chặt vạt áo đang mở, loạng choạng chạy tới.
Đôi tay nóng rẫy của nàng níu lấy cổ tay hắn. Tạ Tranh sửng sốt, nhìn nữ tử trước mặt hai má ửng hồng, mắt ngấn lệ nhưng tràn đầy hoảng sợ.
Lại gần, Tiết Ngọc Đường mới nhận ra mình đã nhìn lầm người, bèn xấu hổ buông tay lùi lại, cúi đầu cắn chặt môi, dùng cơn đau để ngăn chặn dược lực ép mình tỉnh táo.
“Mẹ kiếp nhà ngươi, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?” Liễu Báo nhổ toẹt, xoa xoa tấm lưng đau điếng hung hăng trừng mắt nhìn kẻ phá đám.
“Để ta nói cho…”
Lời còn chưa dứt, một ánh mắt lạnh lẽo rét buốt từ xa đã phóng thẳng tới. Liễu Báo nhớ lại những chuyện trong địa lao bất giác rùng mình, hai chân mềm nhũn.